PDF Google Drive Downloader v1.1


Báo lỗi sự cố

Nội dung text Chương 15: Ông ngoại


ngoại." Ngũ quan Thầm Tùng sâu, hốc mắt sau khi già trũng xuống, làn da thô ráp như vỏ cây khiến khuôn mặt càng thêm nghiêm nghị. Thấy bọn họ về, phản ứng của ông ấy cũng có chút lạnh nhạt. Chỉ nhìn Chu Lân Nhượng thêm vài lần, nói với cậu: "Đồ ăn đang hâm nóng trên bếp, ông đã ăn rồi." Thầm Niên bới cơm, nói đùa với Chu Lân Nhượng: "Không ngờ lại được đối xử như thế chứ gì? Vừa về bữa đầu tiên đã ăn cơm thừa." "Người nhà họ Thầm chẳng có chút dịu dàng nào." Thầm Niên tự tổn thương chính mình. Chu Lân Nhượng nhớ tới ngày đầu tiên học ở Lục Trung đã bị Thầm Niên đuổi theo đánh một trận còn lạnh lùng, tàn nhẫn hơn bị cho ăn cơm thừa nhiều. Cậu hừ lạnh một tiếng: "Quen rồi." Nhân lúc thời tiết đẹp, Thầm Niên lên lầu hai dọn dẹp phòng, tháo ga trải giường và vỏ chăn cũ ra, giặt rồi phơi khô. Máy giặt kiểu cũ trong nhà không được sử dụng, cắm điện, tiếng
"lạch cạch" vang lên. Thầm Niên múc nước giếng, bỏ ga giường vào chậu gỗ, xắn ống quần lên giẫm xuống từng cái một. Trong sân có rất nhiều dụng cụ nghề mộc truyền thống được sử dụng, có đủ loại rìu, cưa, máy bào, búa, đao, Chu Lân Nhượng nhìn từng cái một. Một lúc sau, Thầm Tùng gọi cậu qua giúp đỡ. "Cháu đè đầu kia." Thầm Tùng nói. Lúc kéo cưa, gỗ rung lên, dễ dàng dịch chuyển. Chu Lân Nhượng làm theo, Thầm Tùng lại kéo cưa, mùn cưa rơi xuống. "Năm nay cháu định tới Phục An học à?" Thầm Tùng hỏi, ông ấy chỉ nghe Thầm Niên nói qua điện thoại vài câu. "Cháu học hết cấp 3 ở đây ạ." Chu Lân Nhượng nói. "Cũng tốt." Khúc gỗ dưới tay không ngừng rung lên, không biết vì sao Chu Lân
Nhượng lại nhìn thấy chút cảm xúc vui vẻ trên gương mặt nghiêm túc của Thầm Tùng. "Đến đây học đã thích ứng chưa?" Qua một lúc lâu Thầm Tùng lại hỏi một câu. "Vẫn ổn ạ." Chu Lân Nhượng nói. "Số điện thoại của ông viết trên cửa sân." Thầm Tùng nói. Chu Lân Nhượng nhìn qua Thầm Tùng, thầm cảm thấy ông cụ kỳ lạ đến mức có chút buồn cười, nhưng cậu không thể hiện ra mặt, chỉ nói: "Dạ, chút nữa cháu sẽ lưu." Trong ấn tượng của Chu Lân Nhượng, số lần cậu gặp Thầm Tùng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần này trước khi về trấn Xuân Hạ cậu thậm chí đã sắp quên ông ngoại có dáng vẻ thế nào. Lúc còn trẻ, tính tình Thầm Niên hoang dã lại hung dữ. Mẹ mất sớm, ba thì nghiêm túc cố chấp nên quan hệ của hai ba con không tốt, thường xuyên không hợp nhau. Lúc trước Thầm Niên muốn gả cho Chu Thừa Bách, Thầm Tùng không đồng ý. Ông ấy làm thợ mộc đi đây đi đó, đôi mắt sắc bén biết nhìn người, ông nói thằng nhóc đó không phải người có thể giao phó cả đời, cô ấy muốn gả thì đừng quay về.

Tài liệu liên quan

x
Báo cáo lỗi download
Nội dung báo cáo



Chất lượng file Download bị lỗi:
Họ tên:
Email:
Bình luận
Trong quá trình tải gặp lỗi, sự cố,.. hoặc có thắc mắc gì vui lòng để lại bình luận dưới đây. Xin cảm ơn.