Nội dung text 19 - Chương XVIII.docx
lại 1 cái áo thun, coi như giữ làm kỉ niệm. Thở dài và chờ đợi. 1h sáng, ra CK mua bánh, sữa, đủ kiểu. Rồi chờ đợi bạn ý ở cổng. 30p sau thấy bạn đi xe ôm về. Bỏ mũ bảo hiểm, ánh mắt sắc lạnh rọi vào mình. Ngay lập tức mình quay đi. Ánh mắt ấy – không phải là ánh mắt biếc đã hạ gục mình. À không, nó vẫn hạ gục mình, nhưng thay vì sung sướng, kì vọng, thì giờ là đau đớn, sợ hãi. Sau khi mở cửa bước vào trong nhà, đứng trên cao mấy bậc, còn mình thì như nô tài đứng dưới đường, bạn mới mở lời. Như bình thường là mình sẽ gai mắt ý kiến, nhưng lúc đó, chẳng có tâm trí nào để phản kháng. “Anh ra đây làm gì?” “Anh gửi lại em mấy thứ đồ giặt” – mình vừa nói vừa đưa – “với có lẽ là lần cuối, anh mua cho em 1 ít đồ ăn. Em để mà ăn sáng” “Không, em chỉ lấy quần áo thôi, anh mang đồ ăn về đi” – bạn ý đẩy lại “Ít ra, nếu là lần cuối, cũng đừng nên tuyệt tình như thế” “Vậy em lấy cái bánh này thôi, còn lại anh cầm về nhé” Mình đứng lặng, không nói gì thêm... “Nếu không còn gì thì em lên nhà nhé” “Anh không làm gì có lỗi cả” – mình lúc đó như bị ai đó nhập vào. Bỗng dưng muốn níu kéo, dẫu phải hạ mình. Lí trí lúc đó không điều khiển nổi con tim – “chẳng nhẽ em bỏ anh đơn giản như thế? Thà là anh cờ bạc như nyc của em, anh thậm chí còn đang chăm em từng giây từng phút” “Mình hết rồi anh à. Thôi em lên đây. Có gì cần thì lát nhắn tin” Sĩ diện còn lại tuy ít ỏi, nhưng chí ít cũng còn đủ dùng. Mình quay lưng đi về, không nói thêm 1 lời. Nhục như thế là quá đủ rồi. Trở lại căn phòng tối, mình nằm dài trên ghế. À, nhân tiện. Một khi đã yêu ai đó thật lòng, xu hướng của mình sẽ là “chung thuỷ” và không làm điều gì có lỗi với đối phương. Thời gian gần đây, mình hầu như đã chuyển sang phòng này ngủ 1 mình. Lấy lý do làm việc khuya rồi ngủ ngáy to ảnh hưởng để hợp lý hoá. Yêu 1 người nhưng ngủ với 1 người khác, ai làm được chứ mình, mình không! Không đủ kiên nhẫn với khoảng trống thăm thẳm, mình lại cầm điện thoại lên nhắn tin:
“Đừng có bỏ anh” Đó là tất cả những gì mình còn nhớ về đoạn hội thoại này. Sau đó đủ tư thế đứng ngồi, mình dùng điện thoại như 1 món vũ khí cuối cùng để bảo vệ tình yêu. Và duyên trời chưa tận. Nghiệp duyên này chưa hết, mình và bạn ý bằng cách nào đó vẫn ở bên nhau �� Vậy đấy, cửa trên ngày nào, giờ mình đã nằm bẹp ở cửa dưới. Tình yêu làm cho mình mềm nhũn. Khác hẳn so với ông vua tự phong chuyên áp đảo người khác ngày nào. Nhưng tình yêu chưa tận, lòng mình vẫn hân hoan, vui sướng. Như chưa hề có cuộc chia ly. Thời gian này, bạn liên tục đổi địa chỉ làm. Hôm thì làm ở Kz T.Kính, hôm thì lại về dưới LS. Bạn ý phân vân, chưa chọn được nơi làm. Kz thì kêu xa, còn LS thì chê khách hãm. Mình cũng chẳng biết khuyên như thế nào, vì rõ ràng là với mình, cái nghề này không nên làm. Thôi thì chỉ biết chạy theo mà chăm sóc, đón đưa. Mình như cỗ máy đã được lập trình, chỉ biết quan tâm, đặc biệt là chi tiền. “Em đi làm mà không mặc áo lót à?” – mình băn khoăn khi đưa bạn đến cửa Kz. “Đằng nào em cũng ko có đầu t, tí vào làm cũng phải cởi, mặc nóng lắm” – câu trả lời gọn lỏn của bạn. Lúc ấy mình chìm trong yêu đương, chẳng còn suy nghĩ sâu xa. Tin lời nói ấy là sự thật. Nhưng giờ nhìn xuyên suốt lại, còn đâu câu nói “nhìn em có ngành không, em sợ người ta biết em ngành lắm”... Thiên thần của mình, ngã từ bao giờ rồi mà mình không hay. Sa ngã có thể còn chưa liên quan đến thể xác, nhưng đã biến đổi trong tinh thần, nó sẽ phát ra hành động, sớm thôi “Em mới đặt mua mấy bộ váy đi làm, mà nó mỏng quá ck ạ” à, mình lên chức ck rồi nha “Đâu vk chụp anh xem” 3 kiểu ảnh, 2 đứng, 1 ngồi. 2 cái đứng thì chưa lộ lắm, chứ cái ngồi là váy trắng, nó xuyên thấu rõ ràng, có lẽ sợ mình biết, bạn ý ngồi xuống chụp giấu. Nhưng IQ của mình vô cực mà. “Đứng lên”