Nội dung text tình yêu xấu xa của mafia.pdf
CHƯƠNG 1 Sau khi ra khỏi bữa tiệc họp mặt thời trung học, một nhóm bạn tiếp tục đưa nhau đến Pub. Kim, chàng thanh niên trẻ, đẹp trai, mặc dù đã có thể xóa sạch quá khứ với người mà cậu hằng chờ đợi suốt bấy lâu nay, nhưng vẫn không thể kìm nén được cảm giác đau đớn khi nhìn thấy người đã từng ôm hôn mình đang ôm hôn một người con trai khác, đối diện với chỗ cậu đang ngồi. Dù biết rằng Day chưa bao giờ yêu mình một chút nào, nhưng vẫn đợi một ngày Day có lẽ sẽ quay sang yêu cậu. Nhưng không. Người mà Day yêu là Itt, chàng trai trẻ là tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của Day. Kim lén nhìn hai người họ với vẻ đau khổ. Ngay cả khóe mắt, Day cũng không dành cho Kim một chút nào. Vì ánh mắt của Day chỉ dán chặt vào duy nhất một mình Itt. “Mày không sao đấy chứ?” Jim, một người bạn thân khác thì thầm với vẻ quan tâm. Kim cười nhẹ đáp lại. “Không sao. Không phải lo lắng đâu.” Kim nói lại và mỉm cười với người bạn của mình, trước khi tiếp tục uống cho đến tận khuya. Nhóm bạn bước ra từ quán rượu. Tiếng trò chuyện vẫn vang lên không ngớt. “Này Kim, mày có thể lái xe về không? Để tao đưa về nhé?” Toy, một người bạn khác hỏi. “Ổn mà. Tao còn uống ít hơn tụi mày nữa đấy.” Kim cười đáp lại, trước khi quay sang nhìn Day và Itt. “Lái xe về cẩn thận nhé, P’Kim.” Itt nói. Kim cười nhẹ đáp lại. “Tao đi trước nhé.” Kim nói khi nhìn Day. “Ừm.” Day trả lời ngắn gọn. Mà Kim biết rằng Day trả lời là vì bị Itt thúc cùi chỏ, buộc phải trả lời câu nói của Kim. Kim cười nhẹ, trước khi mọi người tạm biệt nhau. Kim lên xe, sau đó lái về căn hộ của mình. Khi xe đã đậu vào trong bãi đậu xe, Kim gục mặt vào tay lái. “Hứcccccc... Huuuuuu.....” Kim đã kiên nhẫn ngồi trong quán rượu và trên suốt quãng đường trở lại chung cư, không thể kìm nén được những tiếng nức nở. Nhiều năm chờ đợi. Nhưng khi gặp lại, người kia đã có người mà người ấy yêu rất nhiều mất rồi.
“Vậy đã gọi cho mọi người chưa?” Ông chủ của Khom hỏi tiếp. “Rồi ạ.” Khom trả lời, trước khi ông chủ gật đầu đáp lại và bước ra khỏi phòng ngủ. Những người thuộc hạ trong đại sảnh trung tâm đều cúi đầu. Kamol, người có ảnh hưởng trong giới xã hội đen, được nhiều người biết đến như một mafia, máu lạnh nhất và cũng có những cấp dưới đắc lực nhất. Kamol xua tay để mọi người hành động tự nhiên, bởi vì anh không nuôi cấp dưới của mình chỉ để phục vụ, mà đãi ngộ họ như chính những người thân của mình. Kamol ngồi vào chiếc bàn ốp kính với một tách cà phê nóng đã được chuẩn bị sẵn. Khom, thuộc hạ thân cận, đi tới, mang báo vào. “Cảm ơn.” Kamol đáp lại, trước khi mở tờ báo để đọc giết thời gian chờ bữa sáng. “Thưa sếp, cậu nhóc đêm qua có vừa ý sếp không ạ?” Khom hỏi như thường lệ. “Không hài lòng cho lắm. Dù miệng thì đồng ý rằng tôi có thể bị mạnh bạo đến thế nào cũng được, nhưng khi vừa làm cậu ta theo đúng nhu cầu của tôi, nó không làm tôi thỏa mãn như tôi muốn.” Kamol trả lời với vẻ bình thản. Mắt nhìn vào những dòng chữ trên mặt báo. “Xin lỗi ạ. Lần tới, tôi sẽ tìm người tốt hơn ạ.” Khom nói. Kamol cười nhẹ. “Đừng nghĩ nhiều. Tôi không nghiêm túc về những chuyện này đâu. Tôi hiểu. Có ai sẽ đáp ứng được sở thích mạnh bạo của một người như tôi đây? Đúng không?” Kamol nói với một nụ cười. Tất cả cấp dưới đều biết rằng sở thích của Kamol như thế nào. Kamol không thích phụ nữ. Anh thích các cậu bé hơn. Mà không ai trong số cấp dưới cảm thấy ghê tởm hoặc khúc mắc điều gì. Mọi người vẫn chấp nhận và tôn trọng Kamol như trước. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu sở thích của mình, cho dù đó là những người trong giới làm ăn cùng nhau. Và quan trọng nhất, sở thích trên giường của Kamol khá bạo dâm và dữ dội. Vì vậy, không bạn giường nào có thể chịu đựng được lâu. Một số người đề nghị bản thân làm thử nghiệm vì biết rằng tiền công không hề ít, nhưng khi thực sự gặp anh lại không dám có lần thứ hai. Vậy nên Kamol không nghĩ mình sẽ tìm được ai chấp nhận bản chất của chính mình. Có thể một phần do tính chất công việc đang làm khiến anh không thể có một cuộc sống riêng tư như trái tim đòi hỏi. Ringggggg.
Tiếng chuông trước cửa phòng vang lên. Một trong những thuộc hạ của Kamol bước ra mở cửa, trước khi đỡ và đẩy chậm xe đồ ăn sáng vào phòng. Khi ngủ với ai đó, Kamol sẽ chọn ở trên tầng cao nhất của khách sạn. Đây là khách sạn mà Kamol là cổ đông lớn nhất. Kamol chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa bất cứ ai về ngôi nhà chính của mình. “Các cậu cũng đi ăn đi. Không cần phải đợi cho đến khi tôi ăn xong. Chúng ta phải đến văn phòng sớm nữa.” Kamol nói với cấp dưới của mình. 5 người cấp dưới, ngoại trừ Khom, tản ra ngồi ăn với nhau ở bên kia phòng. Còn Khom, việc phải ngồi ăn cơm với ông chủ của mình đã là chuyện bình lệ. “Có gì cần báo cáo không? Vừa ăn vừa nói đi. Tôi không câu nệ.” Kamol hỏi Khom. “Đêm qua cũng không có gì nhiều đâu ạ. Người phụ trách tất cả 8 Pub của chúng ta đã thông báo rằng có một số kẻ quấy rối. Nhưng người của chúng ta đã xử lý gọn ghẽ cả rồi. Còn hàng tối nay sẽ được đưa đến và vận chuyển lên bờ lúc 11 giờ đêm. Chờ lệnh từ sếp để chúng tôi sẽ là người kiểm tra hàng, hoặc sếp sẽ tự đi.” Khom báo cáo. Kamol chậm rãi gật đầu. “Ừm. Tốt hơn hết tôi nên tự mình đi xem. Nhưng đừng quên sắp xếp chuyện bến tàu nữa đấy.” Kamol nói lại. “Xong xuôi rồi ạ.” Khom trả lời. Anh đã thu xếp xong xuôi việc hối lộ tiền cho những người cấp cao, có trách nhiệm kiểm tra hàng hóa lên tàu. Do đó, không có vấn đề gì với việc bị bắt vì mang theo một thứ gì đó. Khi ngồi ăn cùng nhau, nói chuyện về chính trị, một vài vấn đề kinh doanh xong, Kamol ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị xe và ra khỏi căn phòng sang trọng, đi xe hơi đến văn phòng của mình. +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++ Tru... Tru.. Tru. Điện thoại của Kim đổ chuông, trong khi cậu đang ngủ trên giường Đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc nhiều đêm qua. Một bàn tay mảnh khảnh tìm kiếm điện thoại của mình trước khi trả lời cuộc gọi. “A lô.” Giọng Kim chậm rãi vang lên.