PDF Google Drive Downloader v1.1


Báo lỗi sự cố

Nội dung text [ĐANG CẬP NHẬT] HỈ THẦN.docx

[ĐANG CẬP NHẬT ] HỈ THẦN Tên khác: Cháu gái thành phố và người chú nông thôn Tác giả: Ký Quân Doanh Số chương: 427 ( chính văn + phiên ngoại ) Team dịch: Liên Minh Sắc Nữ ( bên HD ) Thể loại: Ngôn tình, Sủng, Sắc, Huyền huyễn, Hiện đại, Nữ cường, linh dị thần quái. Văn án:  Độc Hương Lâm, một sinh viên vừa mới bước chân vào đại học, cô bị mắc một căn bệnh lạ. Cha đưa cô về nhà ở quê, kể rằng từ rất lâu ở quê nhà đã thờ phụng Hỉ Thần có thể chữa bách bệnh. Mà người đại diện cho Hỉ Thần chữa bệnh cho cô chính là người chú làm thầy tế. Chẳng qua cô không nghĩ đến thì ra trị liệu lại là như thế. .......... Người chú làm thầy tế với ham muốn chiếm làm của riêng mạnh x cháu gái từ thành phố đến. Chương 1: Về nhà  Một chiếc xe bus kiểu cũ chạy đến con đường núi gập ghềnh xóc nảy. Trên xe, một người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt u sầu nhìn sang cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh. “Hương Lâm à, con cảm thấy thế nào?” “Cha, con không sao đâu.” Sắc mặt cô gái trắng bệch, thế nhưng vẫn hiểu chuyện lắc đầu. Năm nay Độc Hương Lâm vừa lên đại học đã mặc một căn bệnh lạ. Cho dù cô nghỉ ngơi bao lâu đều sẽ cảm thấy cả người không có sức lực gì, cực kỳ mệt mỏi. Mặc dù tạm thời còn chưa có những bệnh trạng khác, thế nhưng đã ảnh hưởng đến sinh hoạt ngày thường của cô. Cha dẫn cô chạy đi một lượt các bệnh viện lớn, cũng không kiểm tra ra được gì. Có lẽ cô mắc một loại bệnh mà ngay cả y học hiện đại bây giờ còn chưa phát hiện ra.
Ngay tại lúc cô gần như mất hết hy vọng, cha đột nhiên mang theo ánh mắt phức tạp nói với cô. “Hương Lâm này, cha dẫn con về thôn Cửu chữa bệnh.” Cô biết thôn Cửu, đó là nhà của cha cô, mặc dù trước kia cha cô chưa từng dẫn cô về đó, nhưng cô biết đó là một thôn làng xa xôi ở sâu trong núi lớn. Thế nhưng ngay cả bệnh viện lớn trong thành phố cũng không khám ra bệnh, tại sao lại phải về thôn Cửu chữa bệnh đây? Có lẽ ôm tâm tư lấy ngựa chết làm ngựa sống, Độc Hương Lâm đồng ý. Từ lúc trời còn chưa sáng, hai cha con đã bắt xe bus đi, giữa đường vòng vo một lần lại một lần, làn xe càng ngày càng hẹp, chiếc xe trung chuyển mà bọn họ lên cũng càng ngày càng cũ nát, hiện tại đã là màn đêm buông xuống, trăng sáng giữa trời. Độc Hương Lâm lắc lư trên xe cả một ngày, cảm thấy khớp xương như bị tháo ra. Lúc này trên đầu có giọt nước chảy xuống, cảm giác lạnh lẽo khiến cho cô giật mình. Mặc dù cô không phải con gái nhà hào môn gì, nhưng từ nhỏ luôn sống trong thành phố văn minh. Trần xe nhỏ nước như vậy, đây là lần đầu tiên cô gặp. Lúc Độc Hương Lâm muốn ngẩng đầu lên xem tình huống như thế nào, lại nghe thấy giọng nói của cha cô. “Hương Lâm, chúng ta đến rồi.” Cô được cha mình ôm xuống xe, sau đó thả xuống khoảng đất bằng phẳng. Giây phút khi chân cô tiếp xúc với đất, cô còn cảm giác giống như bước đi trên bông mềm vậy. Độc Hương Lâm ngẩng đầu, thấy được cổng thôn với những cây cột được sơn lên và xà nhà chạm khắc. Trong đêm tối không có đèn đường, xung quanh tối tăm, bên trên cổng thôn treo hai chiếc đèn l*иg đỏ thẫm lóe lên, giống như con mắt quái vật ẩn núp trong bóng đêm. Dưới ánh sáng đỏ quỷ dị, cô miễn cưỡng thấy rõ hai chữ viết bên trên cổng thôn. “Thôn Cửu.” Nơi này chính là chỗ mà lúc bé cha cô sinh sống. “Chúng ta đi tìm chú con.” Cha đỡ cô đi xuyên qua cổng thôn cao ngất.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, từ giây phút cô đi qua cổng thôn kia, dường như cô tiến vào một thế giới khác. Chương 2: Gặp mặt Hiện tại đã là đêm khuya, hai bên đường từng nhà đều đóng cửa tắt đèn, nửa ẩn trong sương mù lạnh lẽo. Trong thôn trang đen kịt chỉ có tiếng côn trùng rất nhỏ nghênh đón bọn họ. Theo con đường đầy cát sỏi của thôn đi đến, xuyên qua một cây cầu đá, cha cô dừng lại trước cửa một tòa nhà giống như kiến trúc thời cổ. Nơi này hoàn toàn khác biệt với thành thị tràn ngập cao ốc, bê tông, cũng không giống như những căn nhà tự xây thường gặp ở nông thôn. Giống miếu lại có chút giống cung điện. Độc Hương Lâm cảm thấy suy nghĩ của mình rất hoang đường, một nông thôn nhỏ ngăn cách với bên ngoài, lấy đâu ra cung điện chứ. Không đợi Độc Hương Lâm suy nghĩ lại, cửa của tòa kiến trúc này mở ra, ba, bốn bà lão với vẻ mặt tươi cười đi lên phía trước. “Ồ… Đây là Hương Lâm à, đã lớn từng này rồi hả.” “Một cô gái xinh đẹp.” Độc Hương Lâm không quen với việc người xa lạ đến gần lôi kéo làm quen, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cha cô. Nhưng cha cô, thân là một người đàn ông, hiển nhiên ông ấy cũng không quá am hiểu giao lưu với mấy bà thím, chỉ dùng tay gãi gáy, trầm mặc. “Hai cha con ngồi xe lâu như vậy, còn chưa ăn cơm nhỉ?” Một bà lão tóc bạc trắng kéo cô vào nhà. Đi ngang qua sân vườn trong nhà, xuyên qua chính đường, Độc Hương Lâm được dẫn đến phòng bên trái. Trên bàn được bày biện một số món ăn thanh đạm, chiếc tivi kiểu cũ ở phía trước đang chiếu bộ phim truyền hình khóc sướt mướt. Nhìn mấy chiếc ghế quây xung quanh chiếc tivi, có thể đoán ra được, trước đó mấy bà lão này đang ngồi ở trong phòng xem tivi chờ bọn họ đến. “Hương Lâm, đây là bà cả, bà hai…”
Cha cô chậm nửa nhịp giới thiệu những thân thích này cho cô, thế nhưng ngay cả ông ấy cũng không nhận biết hết được. Đám bà lão lại cười vang, cũng không trách ông ấy, chỉ hỏi Hương Lâm muốn ăn thêm gì không. Cô trọn những đồ ăn nông gia vào cháo hoa, cảm thấy hợp khẩu vị một cách bất ngờ. “Dì cả, em trai cháu đâu?” Cha cô ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong, ông ấy lau miệng, tâm tâm niệm niệm muốn gặp người quan trọng này. Trước đó Độc Hương Lâm có nghe cha nói qua, lần này đến thôn Cửu là để cho người chú ruột này của cô chữa bệnh cho cô. “Độc Bội, cũng đã lâu cháu không về, quên mất sang tuần phải bắt đầu hoạt động tế thần à? Tế Tự nó đang chuẩn bị nghi thức tế thần, cho nên mời chúng ta qua đây đón tiếp hai cha con.” Chương 3: Tên của cháu là chú đặt  Cha cô cười ngượng ngùng, xem như là đáp lại bọn họ. Ăn xong, rửa mặt xong, Độc Hương Lâm được mấy người xưng là bà cô dẫn tới phòng ở tầng hai nghỉ ngơi.  “Cha cháu đâu ạ?” Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm này, cô không nhịn được muốn cách người mình quen thuộc nhất gần hơn một chút. “Cậu ấy ở phòng ngủ lúc trước.” Cũng đúng, nơi này là quê quán của cha. Khi cha còn nhỏ từng lớn lên ở đây, cho nên chưa từng sợ chuyện gì. Tuy Độc Hương Lâm có chút không thích ứng, nhưng vì đi đường xa mệt nhọc, vẫn ngủ rất say. Sáng sớm cô bị tiếng gà gáy không biết từ nơi nào đánh thức. Ý thức của cô hỗn độn trong thời gian ngắn không biết mình đang ở nơi nào. Nhìn xà nhà bằng gỗ xa lạ trên đỉnh đầu, cô kịp phản ứng. Cô đang ở phòng thuộc quê quán mình. Nhìn di động một lát, mới 6 giờ sáng.

Tài liệu liên quan

x
Báo cáo lỗi download
Nội dung báo cáo



Chất lượng file Download bị lỗi:
Họ tên:
Email:
Bình luận
Trong quá trình tải gặp lỗi, sự cố,.. hoặc có thắc mắc gì vui lòng để lại bình luận dưới đây. Xin cảm ơn.