PDF Google Drive Downloader v1.1


Báo lỗi sự cố

Nội dung text Chap 10: Phân tâm học. Các vấn đề đường đại.docx

LĨNH VỰC NỘI TÂM LÝ THE INTRAPSYCHIC DOMAIN Chapter 10: Psychoanalytic Approaches: Contemporary Issues Tiếp cận phân tâm học: Các vấn đề đương đại Phong trào phân tâm mới / The Neo- Analytic Movement Sự kìm nén và nghiên cứu đương đại về trí nhớ / Repression and Contemporary Research on Memory Contemporary Views on the Unconscious / Quan điểm đương đại về vô thức Tâm lý học bản ngã / Ego Psychology Tám giai đoạn phát triển của Erikson/ Erikson’s Eight Stages of Development Karen Horney và Diễn giải phân tâm học theo chủ nghĩa nữ quyền/ Karen Horney and a Feminist Interpretation of Psychoanalysis Tầm quan trọng cái tôi và khái niệm về chủ nghĩa ái kỷ/ Emphasis on Self and the Notion of Narcissism Lý thuyết liên hệ đối tượng / Object Relations Theory Sự gắn bó trong thời thơ ấu / Early Childhood Attachment Mối quan hệ ở tuổi trưởng thành / Adult Relationships Tóm tắt và đánh giá / Summary and Evaluation Các thuật ngữ chính / Key Terms
Thông tin dưới đây được trích dẫn từ một vụ án có thật được tòa án California phán quyết vào năm 1994 (Ramona kiện Isabella, Tòa án Thượng thẩm California, Napa, C61898). Trường hợp này được mô tả chi tiết trong Johnston, 1999. Holly Ramona là một phụ nữ 23 tuổi được điều trị thông qua tham vấn trị liệu bởi chứng cuồng ăn. Một trong những nhà tham vấn của cô, Marche Isabella, thừa nhận đã nói với Holly Ramona rằng phần lớn phụ nữ mắc chứng cuồng ăn đã từng bị lạm dụng tình dục trong thời thơ ấu. Trong quá trình trị liệu, bao gồm các buổi dùng thuốc thôi miên (natri amytal), Holly Ramona bắt đầu nhớ lại những vụ lạm dụng tình dục đã xảy ra trong thời thơ ấu của mình. Cụ thể hơn, trước những câu hỏi dẫn dụ từ các bác sĩ trị liệu, Holly bắt đầu "khôi phục" ký ức về việc cha cô liên tục hãm hiếp cô lúc ở độ tuổi từ 5 lên 8. Nhà trị liệu thừa nhận đã nói với Holly rằng, bởi vì natri amytal là một "huyết thanh sự thật", nếu cô nhớ lại hành vi lạm dụng tình dục khi cô dùng thuốc, thì chuyện đó phải thực sự diễn ra. The following information is drawn from a case decided in a California court in 1994 (Ramona v. Isabella, California Superior Court, Napa, C61898). The case is described in detail in Johnston, 1999. Holly Ramona was a 23-year-old woman being treated through counseling for bulimia. One of her counselors, Marche Isabella, acknowledges telling Holly Ramona that an overwhelming majority of women with bulimia were sexually abused during childhood. During the course of therapy, which included sessions during which a hypnotic drug (sodium amytal) was administered, Holly Ramona began recalling incidents of sexual abuse that had occurred during her childhood. More specifically, in response to leading questions from her therapists, Holly began “recovering” memories of her father repeatedly raping her between the ages of 5 and 8. The therapist admitted telling Holly that, because sodium amytal is a “truth serum,” if she recalled sexual abuse while under its influence, it must have really taken place. Cha của Holly, Gary Ramona, đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi những lời cáo buộc của con gái mình. Khi Holly công khai với cáo buộc tội loạn luân của bố, vợ ông đã ly dị ông, những người còn lại trong gia đình ruồng bỏ ông, ông mất công việc được trả lương hậu hĩnh với vị trí giám đốc điều hành ở một nhà máy rượu lớn, và danh tiếng của ông trong cộng đồng bị hủy hoại. Ông Ramona khẳng định mình vô tội và cáo buộc các nhà trị liệu của con gái ông đã cấy ghép những ký ức giả về câu chuyện loạn luân vào tâm trí cô bé. Holly’s father, Gary Ramona, was severely affected by his daughter’s accusations. When Holly went public with the allegations of incest, his wife divorced him, the rest of his family left him, he lost his well-paying job as an executive at a large winery, and his reputation in the community was ruined. Mr. Ramona claimed he was innocent and accused his daughter’s therapists of implanting false memories of incest in her mind. Gary Ramona quyết định kiện các bác sĩ trị liệu về những thiệt hại mà họ đã gây ra cho ông và gia đình trong một vụ kiện pháp lý chưa từng có. Ông buộc tội rằng những ký ức được phục hồi của con gái ông về việc bị ông hãm hiếp, trên thực tế, được tạo ra bởi các nhà trị liệu thông qua những gợi ý lặp đi lặp lại rằng đây là nguyên nhân dẫn đến chứng cuồng ăn của cô và cô sẽ không khá hơn cho đến khi cô thực sự nhớ ra mình đã bị lạm dụng. Ông Ramona cho rằng việc cấy ghép những ký ức giả này là sự sơ suất của các nhà trị liệu vì vậy ông đã đệ đơn kiện vì sự sơ suất này. Gary Ramona, left, and his attorney walk to Napa County Superior Court on March 24, 1994, for the start of a trial accusing his daughter’s therapist of implanting molestation memories using improper suggestion and drugs. © Al Francis/AP Images
In an unprecedented legal case, Gary Ramona decided to sue the therapists for the damage they had caused him and his family. He charged that his daughter’s recovered memories of being raped by him were, in fact, created by the therapists through repeated suggestions that this was the cause of her bulimia and that she wouldn’t get better until she actually remembered having been abused. Mr. Ramona held that implanting these false memories was a form of negligence on the part of the therapists, so he filed a malpractice suit against them. Các nhà trị liệu cho rằng Gary Ramona không có căn cứ pháp lý nào để kiện tội họ sơ suất vì ông không phải là bệnh nhân của họ. Tuy nhiên, vị thẩm phán phiên tòa trong một quyết định quan trọng mang tính bước ngoặt, cho rằng, với tư cách là thành viên gia đình của bệnh nhân, và đặc biệt là một người đã bị ảnh hưởng lớn bởi sơ suất được cho là của bác sĩ trị liệu, ông Ramona có quyền đệ đơn kiện chống lại các bị cáo. The therapists claimed that Gary Ramona had no legal grounds on which to sue for malpractice because he was not their patient. In an important landmark decision, however, the trial judge held that, as a family member of the patient, and especially as one who had been substantially affected by the therapists’ alleged malpractice, Mr. Ramona did have the right to file a malpractice suit against the defendants. Trong phiên tòa kéo dài 7 tuần, ông Ramona phủ nhận việc lạm dụng con gái mình, ngược lại Holly lặp lại cáo buộc rằng ông đã cưỡng hiếp cô nhiều lần trong thời thơ ấu. Đây dường như là một trường hợp điển hình về mâu thuẫn giữa các lời khai. Như vẫn thường xảy ra trong những trường hợp như vậy, các chuyên gia được mời đến để cố gắng làm sáng tỏ các vấn đề. Nhà tâm lý học Elizabeth Loftus, một nhà nghiên cứu trí nhớ nổi tiếng, đã làm chứng trong phiên tòa rằng “không có ý kiến ​​ủng hộ rằng bạn có thể bị cưỡng hiếp. . . trong một khoảng thời gian nhiều năm và đã hoàn toàn quên nó đi. " Một bác sĩ tâm thần chuyên về các vấn đề pháp lý, Park Dietz, làm chứng rằng mặc dù Holly Ramona nhớ lại việc bị lạm dụng, nhưng thoạt đầu cô không thể nhớ kẻ cưỡng bức là ai. Chỉ sau buổi điều trị bằng natri amytal, trong đó các nhà trị liệu gợi ý cho Holly rằng kẻ bạo hành chính là cha cô, cô mới "nhớ ra" đó là cha mình. Martin Orne, một bác sĩ tâm thần, nhà tâm lý học và có thẩm quyền về thôi miên, cũng đã làm chứng rằng các cuộc phỏng vấn về natri amytal “vốn dĩ không đáng tin cậy và không đáng tin cậy” và rằng “Trí nhớ của Holly Ramona bị bóp méo đến mức cô ấy không còn biết sự thật là gì”. Cuối cùng, giáo sư tâm thần học Harvard Harrison Pope đưa ra ý kiến ​​của mình rằng Holly Ramona đã bị “đối xử thô bạo và cẩu thả, với kết quả thảm khốc.” During the trial, which lasted seven weeks, Mr. Ramona denied abusing his daughter, whereas Holly repeated her allegations that he had raped her many times during her childhood. It appeared to be a classic case of one person’s word against another’s. As often happens in such cases, expert witnesses were called in to try to clarify the issues. Psychologist Elizabeth Loftus, a prominent memory researcher, testified during the trial that “there is no support for the idea that you can be raped. . . over a period of years and totally forget about it.” A psychiatrist specializing in legal issues, Park Dietz, testified that although Holly Ramona recalled being abused, she could not at first recall who the abuser was. It was only after the sodium amytal session, during which the therapists suggested to Holly that the abuser was her father, that she “remembered” it was her father. Martin Orne, a psychiatrist, psychologist, and authority on hypnosis, also testified that
sodium amytal interviews are “inherently untrustworthy and unreliable” and that “Holly Ramona’s memory is so distorted that she no longer knows what the truth is.” Finally, Harvard psychiatry professor Harrison Pope offered his opinion that Holly Ramona had been “grossly and negligently treated, with catastrophic results.” Bồi thẩm đoàn quyết định rằng các nhà trị liệu phạm tội sơ suất và phải bồi thường thiệt hại cho ông Ramona 475.000 USD. Giám đốc bồi thẩm đoàn đã trích dẫn trên truyền thông rằng phán quyết nhằm "gửi một thông điệp về việc cấy ghép những ký ức giả về việc lạm dụng trẻ em." Luật sư của ông Ramona coi phán quyết như một lời cảnh báo đối với các nhà trị liệu khác, đặc biệt là đối với những người tin rằng các vấn đề tâm lý ở người lớn là kết quả của những tổn thương kìm nén thời thơ ấu. Một bị cáo, bác sĩ trị liệu Marche Isabella, mô tả bản án như một đòn giáng mạnh vào ngành sức khỏe tâm thần, tôn trọng lập trường rằng “những ký ức bị kìm nén là hiện thực”. The jury decided that the therapists were guilty of malpractice and awarded Mr. Ramona $475,000 in damages. The jury foreman was quoted in media sources as having said that the verdict was intended to “send a message about false child abuse memories.” Mr. Ramona’s attorney saw the verdict as a warning to other therapists, especially to those who believe that adult psychological problems are the result of repressed childhood traumas. One defendant, therapist Marche Isabella, described the verdict as a blow to the mental health profession, adhering to the position that “repressed memories are a reality.” Tại sao trường hợp này lại diễn ra rất khác với trường hợp của Giáo sư Cheit, được mô tả ở đầu Chương 9? Sự khác biệt cơ bản giữa hai trường hợp là Ross Cheit đã cung cấp bằng chứng xác thực đáng kể để hỗ trợ cho trí nhớ được phục hồi của anh ta. Không giống như Holly Ramona, mảnh ký ức của Ross Cheit đã được chứng thực bởi nhiều người và thậm chí bằng lời thú tội được ghi âm từ chính kẻ cưỡng bức. Why did this case turn out so differently from the case of Professor Cheit, described at the start of Chapter 9? The major difference between the two cases is that Ross Cheit provided substantial corroborating evidence in support of his recovered memory. Unlike Holly Ramona, Ross Cheit’s memory fragment was corroborated by many other persons and even by a tape-recorded confession from the abuser himself. Nhưng những trường hợp này cho chúng ta biết điều gì về ý tưởng phân tích tâm lý động cơ vô thức, cho rằng tâm trí có thể chôn vùi ký ức về những sự kiện kinh hoàng và sau đó, hàng chục năm sau, phục hồi chính xác những ký ức đó? Tự bản thân, các trường hợp đơn lẻ không chứng minh bất cứ điều gì cho hoặc chống lại sự kìm nén của động cơ vô thức. Mọi người quên tất cả mọi thứ. Bạn có thể nhớ bạn đã ăn gì vào bữa tối thứ Ba tuần trước không? Khi có những dấu hiệu gợi nhớ, bạn có thể nhớ lại chính xác không? Với các dấu hiệu khác, bạn có thể bị dẫn dắt đến việc nhớ sai món đã ăn tối thứ ba tuần vừa rồi không? But what do these cases tell us about the psychoanalytic idea of the motivated unconscious, the idea that the mind can bury memories of horrifying events and then, decades later, accurately retrieve those memories? By themselves, single cases do not prove anything for or against unconsciously motivated repression. People forget all sorts of things. Can you remember what

Tài liệu liên quan

x
Báo cáo lỗi download
Nội dung báo cáo



Chất lượng file Download bị lỗi:
Họ tên:
Email:
Bình luận
Trong quá trình tải gặp lỗi, sự cố,.. hoặc có thắc mắc gì vui lòng để lại bình luận dưới đây. Xin cảm ơn.