PDF Google Drive Downloader v1.1


Báo lỗi sự cố

Nội dung text Cuu thuc van phuc - Cuu Nguyet Luu Hoa.pdf

CỬU THÚC VẠN PHÚC Tác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa Chuyển ngữ: Fire Designer: JianFei Tag: 1Vs1, Cổ đại, Cưng chiều, Cung đình hầu tước, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Gia đấu - Trạch đấu, HE, Kiếp trước kiếp này, Ngọt, Ngược tra, Song trọng sinh, Tổng số chương: 208 Giới thiệu Trình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muội của nàng có một mối tình yêu hận sâu đậm, tan tan hợp hợp, cuối cùng mới phá tan được mọi trở ngại mà ở bên nhau. Còn Trình Du Cẩn lại chính là tỷ tỷ kiêm hôn thê trước ác độc mạo danh cướp mất mối nhân duyên tuyệt vời của muội muội, không ngừng hãm hại muội muội, là một chướng ngại vật ngăn đôi uyên ương không thể đến với nhau. Kiếp này muội muội sống lại, vạch trần “âm mưu” của Trình Du Cẩn ngay từ đầu. Trình Du Cẩn bị mọi người chỉ trỏ, vị hôn phu cũng lạnh nhạt với nàng. Trình Du Cẩn cười lạnh một tiếng, ngay trước mặt vị hôn phu, nàng xé vụn tờ hôn thư. Mọi người đều thấy vui sướng khi người khác gặp họa, đều chờ xem nàng hối hận biết vậy không làm. Nhưng Tĩnh Dũng Hầu chờ mãi cũng chẳng thấy vị hôn thê của mình hối hận, ngược lại còn thấy hôn thê trước quay đầu gả cho Cửu thúc của nàng. Vị Cửu thúc kia của Trình gia là một con thần long thấy đầu không thấy đuôi, quyền lực cao đến đáng sợ.
* Trình Nguyên Cảnh chọc chọc mi tâm của thê tử yêu kiều, lơ đãng nói: “Một Tĩnh Dũng Hầu tầm thường thôi mà cũng đáng để hai người tranh tới tranh lui à? Gài bẫy hắn ta, không bằng gài bẫy ta đi?” Suýt nữa quên không nói, hắn không mang họ Trình. Tên thật của hắn là Thái tử Lý Thừa Cảnh. Chương 1 Đầu năm Kiến Vũ đế thứ hai mươi hai, năm mới đã qua nhưng bên ngoài vẫn lạnh không thể chịu nổi. Mùa đông này vừa dài đằng đẵng lại vừa âm u, đã sang tháng hai rồi nhưng tiết trời vẫn không hề ấm lên chút nào. Nửa đêm hôm qua tuyết lại rơi nên sáng hôm nay toàn bộ kinh thành bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, phủ đầy trên mái đỏ tường xanh, điện ngọc quỳnh lâu. Bên trong Nghi Xuân Hầu phủ ở phía Đông kinh thành, có một bà vú mặc áo vải thô màu xám, chạy bình bịch tới Cẩm Ninh viện. Bà ta vội vàng bước qua cánh cửa, bám lấy cái cột ngoài hành lang để bình ổn hơi thở, sau đó cuống quýt la lên: “Đại cô nương, có chuyện không hay rồi!” Một nha hoàn vấn tóc kiểu song kế cực kỳ chặt vén rèm đi ra, nàng ấy thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Thế nhưng nàng ấy trợn mắt nhướng mày một cái, khí thế cũng không thua kém ai: “Sáng sớm ngày ra gào cái gì mà gào, không thấy cô nương còn đang ở bên trong sao?” “Ai da, Liên Kiều tỷ tỷ của ta ơi, lão nô có chuyện muốn nói với cô nương mà!” Trịnh ma ma đáp lời, vội vàng bước vào bên trong phòng: “Cô nương, có chuyện không hay rồi!” Quy củ trong phòng của đại cô nương cực kỳ nghiêm khắc, nha hoàn thô sử và ma ma bình thường chỉ có thể hoạt động ở trong sân, chỉ có nha hoàn nhị đẳng mới được vào phòng, còn phòng ngủ của đại cô nương thì chỉ có nha hoàn nhất đẳng thiếp thân mới có thể đi vào. Một cái sân nhỏ mà thôi đã rất
nhiều quy củ, hiện tại Liên Kiều nhìn thấy Trịnh ma ma muốn xông vào phòng thì cảm thấy cực kỳ tức giận, vội vàng dùng sức chặn cửa: “To gan, có còn biết quy củ là gì không! Phòng ngủ của cô nương là nơi bà có thể đi vào sao?” Liên Kiều là nha hoàn nhất đẳng có mặt mũi nhất bên cạnh cô nương, bình thường ở trong viện cũng rất uy phong, Trịnh ma ma cũng không dám đắc tội với cây ớt nhỏ này. Nhưng mà hôm nay không biết vì sao, Trịnh ma ma lại dám động vào Liên Kiều, vừa kéo cánh tay nàng ấy ra vừa nói: “Ôi trời Liên Kiều cô nương ơi, lão nô thật sự có chuyện gấp cần nói...” “Liên Kiều.” Liên Kiều nghe được giọng nói này lập tức thu uy phong lại, đến cả Trịnh ma ma đang ồn ào cũng yên lặng, ngoan ngoãn quỳ ở trước cửa: “Đại cô nương, lão nô thật sự có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo.” Gian phòng rực rỡ nhiều màu sắc, ấm áp như mùa xuân, đầy vẻ quý phái. Một cái giá trưng bày bảo vật ngăn cách ánh nhìn từ bên ngoài lẫn bên trong. Một lát sau, một nha hoàn mặc váy áo màu hồng cánh sen đi ra, dịu dàng nói: “Cô nương khai ân, vào đi!” “À, vâng!” Trịnh ma ma hấp tấp bước qua giá trưng bày bảo vật, đi qua màn che rực rỡ chói mắt. Đây là lần đầu tiên bà ta đi vào khuê phòng của đại cô nương, Trịnh ma ma bị rèm gấm đong đưa ở hai bên làm cho lóa mắt, bà ta mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn đoan trang ở trong. Trịnh ma ma không dám nhìn nhiều, vội vã quỳ xuống: “Đại cô nương.” “Nói đi.” Đối phương chỉ lộ một sườn mặt đã đủ đẹp hút hồn, đến cả giọng nói cũng như tiếng châu ngọc chạm vào nhau, vô cùng êm tai: “Chuyện gì?” Trịnh ma ma đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, bà ta vừa nghe thấy tin này đã kinh ngạc trợn tròn cả mắt, bất chấp tuyết trơn chạy thẳng tới đây, vui vẻ muốn báo tin cho đại cô nương biết. Còn chưa có gì được truyền ra ngoài, đại cô nương càng không phải là người tai thính hay có thiên lý nhãn, mà hôm nay nàng còn chưa ra khỏi cửa, đáng lẽ sẽ không hề biết chuyện ở tiền viện.
Nhưng nghe giọng điệu này của đại cô nương... Trịnh ma ma luôn có cảm giác rất hoang đường, dường như nàng đã biết mọi chuyện vậy? “Cô nương, Tĩnh Dũng Hầu phủ đến từ hôn!” Trình Du Cẩn vẫn không nhúc nhích nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú trong gương, từng đường nét hoàn hảo như một bức tranh được tô vẽ tỉ mỉ, nàng bỗng dưng bật cười. Quả nhiên là hắn ta vẫn đến từ hôn. Tin tức này có thể nói là chẳng khác gì sét đánh san bằng mọi thứ, đại cô nương mới đính hôn với Tĩnh Dũng Hầu vào tháng mười hai năm ngoái, bây giờ mới một năm trôi qua mà thôi, Tĩnh Dũng Hầu phủ lại có hành động hoang đường đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ một chuyện từ hôn này thôi cũng đủ để mọi người sợ hãi. Đối với một nữ tử mà nói, mặc dù việc từ hôn là do nhà trai đưa ra nhưng đối với nhà gái cũng mang tính hủy diệt. Trải qua chuyện này, thanh danh của nhà gái đã bị hao tổn rất nhiều. Chỉ sợ là sau này sẽ khó mà kiếm được nhà phu quân nào tốt nữa. Vừa sáng sớm, Trịnh ma ma đã bị tin tức này dọa cho giật mình. Sau khi bà ta nói ra, vốn tưởng rằng đại cô nương sẽ thấy sợ hãi, nhưng mà đợi một lúc lâu bà ta cũng chỉ thấy nàng nhẹ nhàng mỉm cười với cái gương. Liên Kiều và Đỗ Nhược đều không nghĩ đến chuyện này, hai người bọn họ kinh ngạc ngây người tại chỗ. Khi bọn họ lấy lại tinh thần thì vội vàng kêu lên: “Cô nương, chuyện này...” Liên Kiều nhanh mồm nhanh miệng, liến thoắng hỏi Trịnh ma ma: “Bà có nghe lầm không vậy? Nói mấy lời như thế này trước mặt cô nương, ta thấy bà không muốn sống nữa rồi!” Trịnh ma ma vô cùng oan ức nhưng không thể nói được, nhưng bà ta còn chưa nói gì thì đã có người khác thay bà ta giải vây: “Không sai.” “Cô nương?”

Tài liệu liên quan

x
Báo cáo lỗi download
Nội dung báo cáo



Chất lượng file Download bị lỗi:
Họ tên:
Email:
Bình luận
Trong quá trình tải gặp lỗi, sự cố,.. hoặc có thắc mắc gì vui lòng để lại bình luận dưới đây. Xin cảm ơn.