Nội dung text 22 - Chương XXI.docx
Chương XXI: Bất cứ nơi đâu em ở, đều là nơi anh muốn đến Có một câu nói rất hay: "Nếu chán nhau mà lại chọn từ bỏ, thì dù có yêu một trăm người, cũng đều không có kết quả.” Đã là yêu thì phải cùng nhau thấu hiểu, nhận ra cái sai của chính mình và sửa đổi vì nhau. Những cảm giác mới lạ, không phải là cùng người mới đi tìm lại những cảm xúc cũ. Mà là hãy cùng người hiện tại, trân trọng nhau nhiều hơn, cùng nhau trải nghiệm những điều mới mẻ hơn.. Trong mối tình tâm huyết này, từ ngày mới khởi, cho đến ngày rụng rơi tàn tạ, mình vẫn luôn là người cố gắng. Nhưng lại vẫn gục ngã chỉ vì 1 lý do, 1 bàn tay mình – chẳng thể vỗ nổi thành tiếng… Những ngày sau khi mở rộng góc mắt, bạn ở nhà. Dĩ nhiên là mình sẽ luôn ở bên chăm sóc. Kiêng nước, kiêng bụi. Hầu như là chỉ cắp nhau đi ăn, đi café. Được ở bên người yêu, tâm lý thoải mái, thích thú dã man. Chưa kể bạn không đi làm, ấy càng là niềm vui lớn của mình. Chẳng có gì an tâm bằng việc người yêu mình như con mèo con, cứ cuộn tròn ở bên. Em – chỉ được phép là của riêng mình anh thôi. Đầu giờ chiều 12/7/2023 Bạn ý bảo hôm nay là sinh nhật thằng em, hình như là đẻ cố mới ra được thằng bé này, nên nó mới học lớp 2 thôi. Thế là mình lại lật đật đưa bạn ra mấy tiệm thời trang trẻ con để mua làm quà. Rồi đặt taxi cho bạn về quê. Nhưng lần này mình đã có 1 dự định khác B-) Chiều 14/7, thu xếp xong hết công việc, mình âm thầm đặt xe về quê bạn. Vì lần trước đã chấm định vị, nên mình biết vị trí nhà rồi, IQ vô cực mà. Về tạo bất ngờ cho người yêu, để bạn biết là mình yêu bạn nhiều như thế nào. Đặt chân xuống xe, hít 1 hơi để cảm nhận không khí của TP HY. Chợt thấy mảnh đất này tự dưng có gì đó vô cùng thân quen, thanh thản, dễ chịu. Mình là người rất ngại đi, ngay cả quê của mình, cách nhà chỉ 8 cây số, thế mà 1 năm mình chỉ về đôi 3 lần, mà lần nào nhà có việc thì mình cũng chỉ về nháo nhào báo danh cho có rồi lại vội vàng đi. Vì mình cảm giác đó không phải nơi mình thuộc về. Đến cả 1 giấc ngủ trưa ở quê, mình cũng chẳng muốn mất thời gian đầu tư. Nhưng lạ lắm, quê bạn, từng con đường, từng gốc cây, từng làn gió, từng ánh nắng, từng khung cảnh… lần đầu tiên đặt chân đến, nhưng vẫn luôn cảm thấy thân thuộc. Thậm chí còn hơn hẳn
bất kì chỗ nào khác mình đã từng qua. Mình - lâu lắm rồi mới lại có cảm giác được đi về nhà. Mảnh đất này, tự dưng mình lại muốn gắn bó. Ấn tượng cũng y như lần đầu gặp bạn. Cầm điện thoại lên nhắn tin: “Bất cứ nơi đâu em ở, đều là nơi anh muốn đến” và kèm kiểu ảnh góc hồ bán nguyệt. Bạn ý bất ngờ, đương nhiên rồi. Làm sao mà có thể nghĩ sẽ có 1 ngày người yêu lặn lội xa xôi tìm đến cơ chứ. Mà rõ là phải yêu nhiều như thế nào “người ta” mới đầu tư thời gian, công sức đi về với “mình” chứ. Hehe! Không biết bạn mượn được của ai cái xe AB cũ màu đỏ, còn chẳng có xăng. Bạn vội đi đổ rồi qua đón mình. 2 đứa đèo nhau rong ruổi cuối buổi chiều. Bạn chỉ cho mình mọi nơi, từ trường cấp 3 cũ, nhà người yêu cũ, nói chuyện trên trời dưới biển, giới thiệu khắp những thứ đã từng gắn bó với quãng đời ngày trước. Mình – chỉ là người nghe, nhưng cảm thấy như chính bản thân đang được sống trong từng kí ức ấy. Yêu, thương, hứng thú vô ngần. Thính, mình đầy 1 bồ: “Anh thích HY, ko phải vì HY đẹp, mà vì đẹp – đang ở HY” “Văn vở” Bạn ngồi sau cấu rồi ôm mình, mình kéo tay bạn lại gần thêm. Tò mò, hỏi chuyện nyc, vì sao lại chia tay. Bạn cũng thật thà kể lại: “Nó trước đi XKLĐ ở Hàn, bị án đen nên phải về. Thời gian đầu cũng yêu chiều em lắm. Còn suýt cưới đến nơi cơ. Nhưng về sau em phát hiện ra là ham mê c.ờ bạ.c. Anh biết không, chỉ đến 8 9h tối đã bảo em là mệt đi ngủ, thế là bỏ đấy để đi chơi bài b.ạc. Về sau vỡ nợ mất mấy trăm, em thấy không thể gắn bó cuộc đời với người này được nên em quyết tâm bỏ” “Rồi sau đó như thế nào? Sao lại dạt lên tận HN?” “Nó níu kéo ghê lắm, ngày nào cũng đeo bám em, em sợ quá phải trốn lên HN” “Thế cơ duyên nào mà em lại làm cái công việc này?” – mình nhẹ nhàng thăm dò “Anh có thôi đi không” Thế đấy, chính mày, cũng 1 phần đã đẩy con bé Hoa vào dòng đời tối tăm đấy, có biết không Hiệp ơi? Giờ đây, nhìn nyc của mình nổi tiếng mạng XH với nghệ danh 4`, có bao giờ cảm thấy đau lòng, có bao giờ cảm thấy thương con bé đã từng 1 thời gắn bó không em? ��
“Sao nhà em to thế?” “Nhà bố mẹ em thôi, không phải nhà em” Rồi đi thêm 1 đoạn nữa, bạn lại chỉ: “Đây là nhà bác em này, nhưng mà phóng nhanh qua nhé, bác đang đứng ngoài nói chuyện” 2 đứa mình cứ cắp lấy nhau, mình không muốn lạm dụng từ lần đầu tiên quá nhiều, nhưng thực sự là lần đầu tiên suốt mấy tháng bên nhau, mình thấy bạn vui thích vì sự có mặt của mình, thấy bạn hân hoan tự vòng tay ôm eo, siết mình thật chặt, tự hôn hít, tự ngả đầu vào. Hạnh phúc cứ mỗi giây, mỗi phút lại tăng lên thêm 1 tầng cao mới. Mình thừa khôn để biết trước nay mình chỉ đóng vai ATM. Nhưng đến giờ, mình cảm nhận rất rõ tình cảm của bạn. 1 người sâu sắc như mình, nhạy cảm với tình yêu còn hơn cả rada trên máy bay chiến đấu. Đương nhiên rồi, yêu như này, thì lại phải đưa nhau vào nhà “lao động” thôi ��)) 1 ngày của mình kết thúc bằng cuộc video call dài hàng tiếng đồng hồ. 2 đứa không đứa nào muốn buông điện thoại. Câu chuyện cảm tưởng còn dài hơn cả vạn lý trường thành. Trước khi ngủ, bạn cũng kịp kể: “Ck mua quà sinh nhật cho Tùng, nên bố cũng đang nhờ người đặt hộ nhãn. Mai gửi cho ck đấy” Này các bạn, các bạn thấy không. Mình không còn là 1 giỏ hoa quả vô danh như trước nữa đâu nhá. Chắc chắn là bộ quần áo mình mua đã được bạn ý về khoe “người yêu của con mua tặng em” Vị thế của mình đã thay đổi. Mình – dần dần đã bước chân ra ánh sáng gia đình bạn ý rồi. Sáng hôm sau mới chỉ 6h, bạn đã chạy ra với mình. Giả vờ nói với GĐ là đi chuyến xe sớm. Thực chất là ra ôm ấp nhau đến tận đầu giờ chiều mới lên xe về HN. Kèm theo, chắc là phải hai chục cân nhãn, xách sai cả 2 tay TP HY, chào đón mình bằng những kỉ niệm chẳng bao giờ quên. Xin cảm ơn vì đã quá tuyệt vời. Cho dù giờ đây chẳng còn là gì nữa, nhưng hẹn 1 kiếp khác, nếu còn được làm người, mình sẽ chọn làm người TP HY. Sóng gió sắp đến rồi, đâm ngại viết nhiều, mình bị đau. Nay thế thôi. Nhá!