Nội dung text ĐỀ SỐ 2.docx
ĐỀ SỐ 2 I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4,0 điểm) Đọc văn bản sau: CHẢY ĐI SÔNG ƠI (Nguyễn Huy Thiệp) Tóm tắt: Nhân vật “tôi” được nghe câu chuyện truyền thuyết huyễn hoặc về con trâu đen ở khúc sông quê nên đã xin đi theo những người đánh cá đêm, gặp toàn những ông chủ thuyền ghê gớm, đáng sợ. Có lần, khi đang tranh giành luồng cá, “tôi” đã bị hất xuống sông và được một người phụ nữ cứu. Sau một thời gian làm việc trên thành phố, “tôi” về lại bến sông xưa thì được tin người phụ nữ cứu mình năm xưa đã chết đuối mà không được ai cứu, điều đó để lại nhiều cảm xúc và ám ảnh trong lòng nhân vật. Đoạn trích thuộc phần cuối truyện: Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên con đò ngang. Ngồi bên cạnh tôi là một phụ nữ khăn trùm kín mặt. Đôi mắt to đen nhìn tôi mừng rỡ: - Thế là tỉnh rồi... Em ăn một tí cháo nhé? Tôi cố nhỏm dậy, bụng dạ trống rỗng và đau cồn cào, chân tay tôi run bần bật. Tôi đón bát cháo cá nóng mà cầm không vững. - Để chị bón cho - Người phụ nữ nói dịu dàng - Chị tưởng em chết. Chân tay em cứng đờ ra. Lão Tảo dốc trong bụng em đến nửa vại nước. Em liều lắm! Đi đánh cá đêm với lão trùm Thịnh có ngày chết toi mất xác! - Chị cứu em à? - Tôi hỏi. - Ừ... chị nghe thấy em kêu cứu. - Bọn đánh cá đêm ác lắm chị ạ - Tôi buồn rầu nói - Họ nghe thấy em kêu cứu mà cứ lờ đi... - Đừng trách họ thế - Người phụ nữ an ủi tôi, giọng nói ngân nga như hát - Có ai yêu thương họ đâu... Họ đói mà ngu muội lắm... Tôi ngạc nhiên nghe lời chị, chưa ai nói với tôi những điều như thế. Buổi sáng hôm ấy trời đẹp tuyệt vời. Mùa đông thường có những ngày nắng ấm tương tự thế này: mặt trời hào phóng trải trên mặt đất tất cả hào quang rực rỡ của mình. Trời xanh ngăn ngắt, một làn gió thổi làm những hạt cát trên thuyền thành lốc nhỏ. Ở bên kia sông có tiếng ai hát một bài rất lạ, tiếng hát thật buồn: “Chảy đi sông ơi, Băn khoăn làm gì? Rồi sông đãi hết Anh hùng còn chi?...” Tiếng hát lơ lửng bay trên mặt sông. Hơi nước ở trên mặt sông bốc lên ngùn ngụt. Lòng tôi trào dâng cảm giác dễ chịu lạ lùng, như vừa tắm xong, như vừa gột rửa được điều u ám. Thế là từ đấy tôi quen chị Thắm. Chị Thắm nhà trong bến Cốc. Nhà chị nghèo lắm. Suốt ngày ở trên con đò ngang, một tấm khăn vuông đen trùm kín mặt. Có lần tôi hỏi chị Thắm về chuyện trâu đen. Chị bảo: - Trâu đen có thực! Nó ở dưới nước. Khi nó lên bờ là nó mang cho người ta sức mạnh... Nhưng nhìn thấy nó, được nó ban điều kỳ diệu phải là người tốt. Tôi tin lời chị. Lòng tôi vẫn hằng ấp ủ trông thấy điều kỳ diệu ấy. - Con người ta tối tăm lắm... Chị nói với tôi khi hai chị em ngồi trên mũi đò chờ khách sang sông. Con người vô tâm nhiều như bụi bặm trên đường. Tôi nghe chị nói, mắt ngó như nhìn bông gạo thi thoảng lại khẽ khàng buông những cành đỏ thắm trên bãi cát ướt. Tôi thiu thiu ngủ, văng vắng lời chị đang kể thủ thỉ sự tích các thánh trên nước Thiên đàng:
Tháng Chạp, hai mươi bốn, chợ Đồng, Năm nay chợ họp có đông không? Dở trời mưa bụi còn hơi rét, Nếm rượu, tường đền được mấy ông? Hàng quán người về nghe xáo xác, Nợ nần năm hết hỏi lung tung. Dăm ba ngày nữa tin xuân tới, Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng. (Nguyễn Khuyến, Chợ Đồng, in trong Thơ văn Nguyễn Khuyến, NXB Văn học, Hà Nội 1971, tr.102-103) Câu 2 (4,0 điểm) Nhà thơ Mỹ Robert Frost có hai câu thơ, đại ý: Trong rừng có nhiều lối đi/ Và tôi chọn lối đi chưa có dấu chân người. Anh/ Chị hãy viết bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ gì về ý tưởng gợi lên từ hai câu thơ trên.