Nội dung text Hoi dap kinh thanh.rtf
2 ra, và nếu lời lẽ trong Kinh điển không được chuẩn bị thật chính xác, thật thích đáng như một chiếc xe thích hợp để chuyên chở và truyền đạt tư tưởng của các trước giả, thì đối với những người có hiểu biết trung bình có quan tâm đến vấn đề, những tư tưởng gọi là 'được thần cảm' đó sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng may thay, chúng ta đã không bị phó mạc cho những lý luận vô bổ đó lung lạc trong vấn đề tối quan trọng này. Chính Kinh Thánh tuyên bố rằng tất cả các nhà tiên tri và trước giả phần Cựu Ước đều là những người thánh của Đức Chúa Trời “được Đức Thánh Linh cảm động mà nói bởi Đức Chúa Trời” (IIPhi 2Pr 1:21) hay như Alford dịch là “những người được Đức Thánh Linh cảm động đã nói ra lời của chính Đức Chúa Trời”. Họ không chỉ suy nghĩ, nhưng đã nói ra theo sự cảm thúc của Đức Thánh Linh; dĩ nhiên thường là các tư tưởng mà họ không hiểu rõ ý nghĩa về tầm hạn. Họ cũng thường dùng những từ ngữ trái với ý muốn và chủ đích tự nhiên, như chúng ta thấy trong Dan Ds 22:35-38; ISa1Sm 19:20-24; IVua 1V 13:11-22; GiGa 11:49-52. Đức Chúa Trời tự mạc khải. Tại sao chúng ta có thể tin được rằng Kinh Thánh vốn từ Đức Chúa Trời đến? Vì sách ấy tự chứng minh được là trong đó, chính Đức Chúa Trời đã tự mạc khải, tự bày tỏ mình ra. Xin trích lời của Frederic Bettex: “Có Đức Chúa Trời không? Có. Nếu không có Ngài, thế giới vật chất và tâm linh này sẽ chỉ là một cảnh hỗn mang vô lý, vô nghĩa, chẳng đi đến một mục đích, một cứu cánh nào cả. Đức Chúa Trời đó phải là một thân vị, một Đức Chúa Trời hằng sống. Một Đức Chúa Trời phi thân vị không phải là Đức Chúa Trời; một Đức Chúa Trời im lìm bất động, một Đức Chúa Trời chết, là chuyện điên dại. “Nếu Đức Chúa Trời của sự sống đó đã tạo ra chúng ta thì tạo sao Ngài lại làm như một kẻ chết đối với chúng ta? Ấy vì chúng ta đã lìa xa Ngài. Ngài vốn rất quan tâm đến sự an vui tạm thời và đời đời của chúng ta. Nhưng làm thế nào chúng ta biết được? Chỉ do Ngài tự mạc khải, tự bày tỏ mình ra cho chúng ta biết mà thôi. “Ngài có tự mạc khải cho chúng ta như vậy hay không? Có. Qua các thời đại, Ngài vẫn tự tỏ mình ra như vậy cho nhiều cá nhân bằng cách hiện ra trước mắt họ, cho họ thấy khải tượng, chiêm bao, và cho toàn thể loài người nói chung qua Lời thành văn của Ngài, là Kinh Thánh. “Vậy Kinh Thánh là gì? Đó là sự mạc khải của Đức Chúa Trời là điều “mắt chưa từng thấy, tai chưa từng nghe... mà Ngài đã mạc khải cho chúng ta bởi Thánh Linh Ngài”. “Sự mặc thị của Đức Chúa Giê-xu Christ mà Đức Chúa Trời đã ban cho Ngài đặng đem tỏ ra cùng tôi tớ Ngài những điều kíp phải xảy đến” (KhKh 1:1) “Sự mầu nhiệm của Đấng Christ đã được mạc khải cho các sứ đồ thánh và các nhà tiên tri, bởi Thánh Linh Ngài”. “Sự mạc khải ấy đã xảy ra như thế nào? Theo cách là Đức Thánh Linh trong Ba Ngôi Đức Chúa Trời luôn luôn thúc giục, đầy dẫy, gây hứng khởi trên một người, để người ấy nói hoặc viết ra những gì Ba Ngôi Đức Chúa Trời muốn chia sẻ cho nhân loại qua người ấy”. Bởi Đức Thánh Linh cảm động mà các đấng thánh tiên tri nói ra bởi Đức Chúa Trời” (IIPhi 2Pr 1:21). “Lời Đức Thánh Linh đã nhờ miệng vua Đa-vít mà nói tiên tri... phải được ứng nghiệm” (Cong Cv 1:16) “Ta đã để lời nói ta trong miệng ngươi” (EsIs 51:16; 59:21; Gie Gr 1:9...). “Cơ Đốc nhân có phải tin toàn bộ Kinh Thánh không? Vâng. Kinh Thánh là một khối hợp
3 nhất, và người ta không dám chọn lấy điều gì để tin hay không tin. Ai không tin Cựu Ước, thì cũng không thể tin Tân Ước nữa. Phao-lô từng làm chứng trước mặt Phê-lít rằng “Tôi tin mọi điều chép trong sách luật và các sách tiên tri” (Cong Cv 24:14). Đấng Christ sở dĩ đến thế gian là để “mọi sự đã chép về ta (Ngài) trong luật pháp Môi-se, các sách tiên tri, cùng các thi thiên phải được ứng nghiệm” (LuLc 24:44). “Có thể nào một người tôn vinh Đấng Christ, yêu mến Ngài, phấn đấu noi theo Ngài tự xưng là Cơ Đốc nhân, mà không thừa nhận thần tánh của Ngài, hay không? Không; như thế chỉ là tự dối mình. Người như thế “thì cho Ngài là nói dối, vì chẳng tin đến chứng Đức Chúa Trời đã làm về Con Ngaì” (IGi1Ga 5:10). Và cuối cùng sẽ rất khủng khiếp: “Nếu các ngươi chẳng tin ta là Đấng đó, thì chắc sẽ chết trong tội lỗi các ngươi” (GiGa 8:24). Đấng Christ là Chúa tể muôn loài vạn vật “Ngài lấy lời quyền năng Ngài nâng đỡ muôn vật” (HeDt 1:3). “Dân Y-sơ-ra-ên là dân sanh hạ bởi các tổ phụ và theo phần xác, bởi dân ấy sanh ra Đấng Christ là Đấng trên hết mọi sự, tức là Đức Chúa Trời đáng ngợi khen đời đời (RoRm 9:5). Chúng ta phải tin như vậy, hoặc chẳng tin gì cả. Vậy thì lý trí có phần gì trong đó? Lý trí chẳng có vai trò gì hết. “Thế thì Đức Chúa Trời cho người ta có lý trí để làm gì? Để vun trồng và xây dựng, để mua và bán, để cưới vợ và gả chồng. “Đức Chúa Trời há chẳng ban cho chúng ta lý trí, cũng là để phê phán Lời Ngài sao? Không. Muốn phê bình Lời Đức Chúa Trời bằng lý trí là vô lý, vì Kinh Thánh được lập nên trên các phép lạ, điều mà lý trí không tài nào lãnh hội nổi. Nếu lý trí của tôi được dùng làm tiêu chuẩn để cho tôi biết phải tin bao nhiêu điều trong Kinh Thánh, thì người khác cũng vậy. Căn cứ vào cái quyền tương tự; mỗi người đều có lý trí riêng. Và nếu chúng ta cứ hết nghe người này đến nghe người khác, thì không còn một lời, một chữ nào trong Kinh Thánh là có giá trị cả. “Nhưng phải chăng sách vở về văn chương, triết học và khoa học cũng có giá trị giúp chúng ta phê phán và nghiên cứu Kinh Thánh? Không. “Hỡi Cha, là Chúa của trời đất, tôi khen ngợi Cha, vì Cha đã giấu những điều này với kẻ khôn ngoan, người sáng dạ, mà tỏ ra cho những con trẻ hay” (Mat Mt 11:25). “Cơ Đốc nhân phải trả lời thế nào với kẻ nhạo báng muốn chứng minh cho người ấy thấy rằng Kinh Thánh chứa đựng đủ thứ sai lầm, mâu thuẫn, những điều không thể nào chấp nhận được? Chẳng cần trả lời gì cả. Kẻ như thế vốn không biết gì hết về cái lý do ở trong bạn, khiến bạn có đức tin (IPhi 1Pr 3:15) mà chỉ biết nói ra sự không ngoan mà người ấy tự nghĩ là mình có, liên hệ đến những vấn đề thuộc linh. Chúng ta không nên quăng các vật thánh cho chó, cũng không nên chấp nhất quan niệm của một người mù về ánh sáng và màu sắc. Vì đức tin vào Kinh Thánh của mình, Cơ Đốc nhân phải chịu để cho người thế gian cho rằng mình là ngu dại. “Chúng ta phải dứt khoát từ bỏ mọi hi vọng nhằm sáng chế ra một thứ đức tin vào Kinh Thánh khiến người đời chấp nhận và khen ngợi. “Sự khôn ngoan của thế gian là điên dại trước mặt Đức Chúa Trời thế nào, thì sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời vốn là và mãi mãi vẫn còn là sự điên dại đối với người thế gian thể ấy. Nếu đức tin của bạn vào Kinh Thánh không khiến cho bạn bị người thế gian, những kẻ gọi là học thức, bác học của đời chế nhạo, chê bai và thù ghét, thì bạn khá căn cứ vào đó để biết rằng mình chưa có đức tin thật. Hay là bạn tự cho mình hơn hẳn Thầy mình? Ngài “giảng ra lời của sự sống đời đời” nhưng “chúng nhạo báng Ngài”. “Ai là người có được đức tin như vậy vào Kinh Thánh? Ấy là những người bởi đức tin đã