Nội dung text Chương 95: "Đi ăn cơm trước, buổi tối, em hứa tối sẽ đáp ứng anh cái đó... Được không?"
Chương 95: "Đi ăn cơm trước, buổi tối, em hứa tối sẽ đáp ứng anh cái đó... Được không?" Khương Thanh Vũ nói ngủ là ngủ ngay lập tức, Diệp An ngơ ngác hồi lâu, nghĩ là đầu óc mình cũng không còn minh mẫn nên ngượng ngùng đóng cửa lại. Người đi được một lúc rồi Khương Thanh Vũ mới trộm hé mắt nhìn cánh cửa. Cô vừa định đứng lên thì cánh tay đang đặt trên eo đột nhiên dùng sức kéo cô ngã thẳng vào vòng tay anh. "Anh không ngủ à?" Cố Vân Dực mở mắt ra, thoáng nhìn qua ánh mắt kinh ngạc của cô, mỉm cười. Đúng là anh có chút váng đầu thật nhưng không đến mức ngủ quên. Hơi thở nồng nặc mùi rượu nóng bóng của anh phả ra, môi mỏng cọ qua cọ lại hai gò má cô, gợi lên xúc cảm như bị kim châm khiến tim cô đập nhanh hơn. Đây là phòng nghỉ đó.... Nhưng cơ thể cô lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để đầu lưỡi anh nhẹ nhàng vẽ lên hình dáng môi cô. Cô bị anh trêu chọc khiến cả người run rẩy, đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo thì cửa lại đột nhiên bị đẩy ra. Trần Đông thực ngây thơ, mắt anh ấy thấy sắc mặt Cố Vân Dực đang ngày càng tối sầm lại, cảm giác khủng hoảng như chính mình sắp mất đi phần công việc lương cao này rồi. Là cô Diệp đã nói anh ấy là sếp Cố muốn anh ấy tới đón, do sốt ruột nên anh ấy cũng không hề gõ cửa, ai ngờ được lại nhìn thấy hình ảnh ông chủ và bà chủ đang thân mật chứ. "Đi thôi." Chỗ này đúng là không phải nơi tốt, người đến người đi khiến cô gái của anh không thể tập trung được.
Cố Vân Dực nhéo nhéo sống mũi, cau mày cúi đầu, huyệt thái dương lập tức được đầu ngón tay mềm mại ấn vào. Tựa như lông chim rơi xuống, nhẹ nhàng đến mức khó tin. Anh siết chặt tay thành nắm đấm, tựa như đang ép mình bình tĩnh lại, con buồn ngủ đè thấp mí mắt anh. "Đợi anh ấy tỉnh ngủ rồi hãy đi." Trần Đông đương nhiên không có ý kiến, hiện tại anh ấy chỉ muốn chạy khỏi căn phòng này. Chờ khi bọn họ thực sự về đến nhà thì trời đã gần tối. Hoàng hôn dần tràn ngập đường chân trời thật tráng lệ, ngôi nhà cũ nằm giữa sắc màu đỏ sẫm, tựa như một bức tranh sơn dầu khổng lồ họa trên bầu trời. Cố Vân Dực đã gần tỉnh rượu, trong nhà rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều ăn ý không xuống dưới, để lại không gian cho đôi vợ chồng mới cưới. Khương Thanh Vũ đã nấu canh giải rượu trong bếp, Cố Vân Dực ngồi trên bàn ăn chăm chú nhìn cô, trong mắt lộ ra chút ấm áp nhưng khi nhìn xuống thì khóe miệng lại thoáng hạ xuống. Đáng tiếc. Khương Thanh Vũ đã thay váy cưới. Bây giờ anh lại có chút hối hận lúc ở phòng nghỉ đã buông tha cho cô. Bàn tay đưa tới từ phía sau cầm cái thìa lên trước mặt cô. Người đàn ông nhấp một ngụm, "Ngon lắm." Vừa nói anh vừa tiến gần cô, hơi thở ấm nóng như vô tình quét lên tai cô, lông mày dường như còn hơi nhướng lên. Khương Thanh Vũ mất tự nhiên quay mặt đi, người đàn ông này, sao chỉ uống canh thôi cũng có thể quyến rũ cô vậy. Hai người yên lặng ngồi trên bàn ăn uống canh, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ vừa mới được bật lên, hắt vào trong phòng chút ánh sáng le lói. Rặng mây đỏ phía trời tây đang dần biến mất, nó hóa thành hình bóng