Nội dung text 28 - Chương XXVII.docx
yêu nghiêm túc. Nếu bạn ấy từ chối, thì rõ ràng là không yêu mình. Và rồi hồi hộp chờ đợi kết quả. “Vâng, để 2/9 em xin nghỉ rồi em đưa anh về nhé” Ôi, mình sung sướng vô cùng. 1 câu đồng ý như mở ra ngàn vạn tương lai sáng ngời trong lòng mình. Để cụ thể hoá sự sung sướng đó, tối 30/8, mình đưa bạn ý ra Kim Liên mua váy. Shop này bạn ý đã xem từ trước, mình chỉ đi cùng ra chọn thôi. Nhưng đúng là đồ mặc vào người, tốt nhất là phải thử. Cái váy bạn ý chấm từ trước – màu trắng – lên người nhìn chán không thể tả. Thế là mình lại chính tay chọn cho bạn 2 kiểu. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ việc dạo này cơm nước đủ đầy nên da thịt bạn hơi đẫy đà. Mặc lên size thì rộng quá mất form, mặc đúng size thì lại hơi cấn kích, kéo khoá lên hơi khó. Nhưng mà thế tự dưng lại thấy càng đáng yêu. Gu của mình phải là múp míp. Ưng cái bụng vô cùng. Tháng 9 rồi, sát Trung thu. Mình đưa bạn đi mua một hộp bánh – lễ ra mắt đầu tiên mà, quan điểm của mình là không được rẻ rúm. Nhưng tuyệt đối cũng không nên tỏ ra quá đà. Mình chỉ là một người bình thường, nên cứ cư xử bình thường – sĩ diện quá cũng chỉ thiệt thân. Một hộp bánh tầm 7–800k là vừa vặn, đủ tinh tế, không phô trương. Thế nhưng điều mình lăn tăn nhất lại là cái đầu trọc mới chỉ lún phún tóc, với cặp lông mày bị xén mất một đoạn. Nhìn trong gương, mình chợt thấy sợ… sợ người lớn bên nhà bạn nghĩ mình giang hồ, bặm trợn. Chứ tóc bồng bềnh như trước, trông mình hiền hơn biết bao nhiêu... Mình bắt đầu ngủ lại HANU từ ngày 1/9. Sáng hôm sau, tức 2/9, mình gọi ông anh taxi quen đến đón cả hai đứa về quê. Thật ra, chuyện về lần này chỉ là để ra mắt, vì có quá nhiều vấn đề cá nhân mình vẫn chưa giải quyết xong. Chưa kể, tính mình lại khảnh ăn – nhiều món không nuốt nổi. Mà người ta đã cất công chuẩn bị, nếu không ăn thì mang tiếng, mà ăn thì lại khổ sở. Thế nên, ngay từ đầu, mình đã lên kế hoạch: chỉ về nói chuyện, trò chuyện 1–2 tiếng cho phải phép rồi đi ngay, tránh dây dưa cả ngày sinh ra lắm chuyện không hay. Mình còn dặn sẵn bạn ý nhắn với gia đình đừng cơm nước gì, khỏi phiền. Đúng là con người hơn nhau ở kinh nghiệm. Lần trước mất toi 2 triệu rưỡi chỉ để mua ít hoa quả ở đầu Nguyễn Xiển – nghĩ lại vẫn thấy quá lãng phí. Lần này, mình rút kinh nghiệm. Hai đứa chỉ chuẩn bị một hộp bánh, một bộ quần áo cho ku em, còn lại để về Hưng Yên mua sau. Lễ lạt vẫn đủ đầy, mà đặc biệt thằng bé có quần áo mới – vậy là quá chỉn chu, quá tinh tế rồi. Mình luôn để tâm từ những điều nhỏ nhất, và khi người ta cảm nhận được sự chân thành ấy, chắc chắn họ cũng sẽ quý mình thôi.