Nội dung text 26 - Chương XXV.docx
Chương XXV: Giữa Căm Hận và Yêu Thương, anh chọn em! Các bạn ạ, có những điều các bạn không làm được – không có nghĩa là không ai làm được. Như cách bố mẹ lưu giữ từng khoảnh khắc của con mình, thì mình – cũng từng lưu giữ từng phút giây bên Hoa. Có lúc trong máy mình lưu tới hơn 30.000 tấm ảnh, không để khoe, không chia sẻ – chỉ để cất riêng, như cất giữ một bảo vật. Mình yêu Hoa đến độ, từng cái ảnh chụp nghiêng, từng đoạn tin nhắn cũ, mình cũng xem như kỷ niệm của đời người. Dù giờ đây, người đi lối rẽ, tình cũng đã phai, mình vẫn không nỡ xoá. Với mình, bất cứ thứ gì từng gắn với Hoa – đều là gốc rễ. Hiện tại có thể buông, nhưng quá khứ, mình vẫn giữ nguyên hình. Nhiều người bảo mình ngốc. Có người bảo mình dùng chung iCloud để theo dõi, mới phát hiện ra mọi thứ. Xin thưa: không. Các bạn không làm được như mình, nên cứ cố bào chữa bằng những giả định. Chứ nếu mà mình dùng chung thật, mình đã brick máy nó rồi. Máy mình mua, tiền mình bỏ, không có chuyện để yên cho nó dùng nó để đong đưa thằng khác đâu. Hehe. À, trước khi vào chương XXV, mình xin đính chính lại vài mốc thời gian nhé. Vụ ship cháo – thật ra xảy ra vào ngày 16/8, còn vụ liên quan đến Tùng VIP – chính xác là rơi vào ngày 19/8. Mình xin lỗi nếu trước đó có nói sai. Thật lòng, các bạn có thể đã xem clip rồi, nhưng bản thân mình – đến giờ – vẫn không đủ bản lĩnh để xem lại. Mình không chịu nổi cảm giác ấy. Toàn bộ câu chuyện này được viết ra hoàn toàn từ ký ức. Mà mình thì vốn dĩ... là người có trí nhớ rất kém. Nhưng nếu trong câu chuyện đó có Hoa – thì dẫu thời gian có mờ đi, cảm xúc vẫn còn rõ lắm. Những gì mình nhớ, là nhớ bằng tim, không phải bằng số. Nên ngày tháng có thể chệch, nhưng nỗi đau thì không lệch một ly nào cả. Mong các bạn hiểu và thông cảm. Các bạn ơi, mình đã kể cho các bạn cực kì chi tiết, từng hành vi, từng sự quan tâm, từng ngày cố gắng của mình. Không nói đến tiền bạc nữa, mình chỉ nói đến lòng dạ của mình. Các bạn đã từng yêu ai đó đến mức độ như vậy chưa? Các bạn tự thay đổi cả
bản thân mình, chỉ vì muốn dành những thứ tốt nhất cho đối phương. Chưa bao giờ nấu nướng, bỗng chốc vì yêu mà thành đầu bếp. Chả mấy khi đi ra ngoài, bỗng chốc vì yêu mà trở thành tài xế. Từng hàng quán sinh tố, nước ép, café, những thứ chả bao giờ uống, bỗng chốc trở thành khách VIP. Từng đêm thao thức đón đưa, từng ngày dãi dầu mưa nắng. Từng lời khuyên bảo, tư vấn mong cả 2 đều tốt đẹp hơn, hướng tới tương lai. Từng sự quan tâm, lo lắng, ân cần, êm ái. Những điều mà đời mình – tất cả đều chưa từng! Vậy mà người ta đã phản bội mình. Mà đỉnh cao nhất là phản bội cả bằng thể xác. Bao nhiêu băn khoăn, bao nhiêu câu hỏi. Vì sao? Vì sao nhỉ? Vì thèm khát tình dục, hay vì khát khao tiền bạc? Không! Không phải! Chắc chắn không phải. Vì cả 2 cái đó, mình đều đã cung cấp cực kì nhiều. 8tr5, hay 10tr cũng là 1 con số cực kì nhỏ. Sao em lại nỡ??? Trong cơn điên loạn, mình thấy ngu dại. Những thứ cố gắng mua sắm cho đứa con gái này đều là lãng phí. Mình cầm kéo lên, tìm tất cả bộ váy, cái áo, đôi dép, t úi xách. Mình huỷ hết! Rõ ràng, cứ phải phá bỏ mới hả cơn giận trong mình. Đồ càng đắt thì cắt càng vui. Mình mua đồ cho người yêu mình, chứ không phải mua đồ để nó đi địt nhau với thằng khác. Này các bạn đa nhân cách, các bạn bồ tát online ơi, các bạn đọc, và rất mong hãy hiểu cho tâm lý lúc này của mình. Giả sử chỉ là chia tay bình thường, mình cũng ko bao giờ bẩn thỉu đến độ làm như vậy. Không có tình cảm, hoặc hết yêu, có cầm trả mình cũng sẽ nói em giữ lại đi, chứ không có chuyện huỷ hoại như thế này đâu. Nhưng từng cái vòng mình mua, từng cái nhẫn nó đeo, cái đồng hồ, cái lắc tay trên tay cũng không thể làm nó nghĩ đến mình. Lại là vật trang trí để nó ngon lành hơn, để thằng khác đánh chén. Cái bụng sân si của mình nó không chịu đựng được. Mình phải phá, phá bằng hết! Hẳn các bạn quan tâm, đã đọc truyện của mình, lúc này đều đã xem hết video Phản bội 20/8/2023 – phần 1 đúng không. Nó – đứa con gái mình dành tất cả yêu thương – lại không hề nói được 1 lời xót thương, không tỏ ra khoảnh khắc nào thấy có lỗi. Nó chỉ là sự sợ hãi khi đối diện với sự thật, và nỗi lo sợ mất đi vòng vàng, điện thoại, tiếc cái túi, cái váy bị cắt. Và rồi ngang nhiên chốt lại 1 câu: “Anh biến mẹ anh về đi” Các bạn còn nhớ trong chương XX: Bình Yên Giả - Tổn Thương Thật, mình có đưa bạn ý đi ăn Buffet hải sản ngày 29/6 không? Mình không ngờ - trước lúc mình đưa nó đi ăn, nó đã hiến dâng thân mình cho 1 thằng kh. Để rồi mình vẫn không hề hay biết, lơ ngơ đêm về vẫn vét máng cho nó nhiệt tình. Lại nhớ ngày còn là sinh viên mới ra trường, mình có 1 thằng bạn chuyên đi checker. Câu chuyện này kể vui thôi nhé. Lúc đó đều là thanh niên mới lớn, tò mò khác giới và nhu cầu cao. Thằng bạn mình (xin thề là thằng bạn mình chứ không phải là mình) có lên thiên địa, và đi check khắp khu vực Chiến Thắng. Nó còn kể trước khi đi phải làm quả sóc lọ trước để đến gặp các em thì
địt cho được lâu. Ấy thế mà kết nối lại câu chuyện của mình, mình không tin có thằng nào bỏ ra 10tr cho 1 lần quan hệ lại chỉ nhấp ra nhấp vào 5p. Không, nó sẽ chơi đồ, nó sẽ làm đủ mọi kiểu có thể. Mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng. 10tr – nó sẽ bắt con kia đủ mọi tư thế, bú liếm đủ mọi nơi. Từng nhịp nó dập người yêu mình, nó không đau bằng việc từng nhịp đó lại được người yêu của mình chủ động dạng ra đón nhận. Chày không giã vào cối, mà giã thẳng vào tâm can. Mình đau đớn, nhưng nước mắt không thể chảy ra. Mình điên loạn trong cơn ghen tức ngày 1 cuồng nộ. Đánh – điều mà cuộc đời mình chưa từng bao giờ làm với bất kì ai, chứ đừng nói là phụ nữ - ngày hôm nay chắc chắn là phương án phát tiết tốt nhất. Người mình vô cùng nâng niu, vô cùng xót xa mỗi lần “em say quá”, người mình vô cùng muốn ấp ôm những khi mong ngóng nhớ nhung – giờ đây lại là cái bịch bông để mình xả đi nỗi uất hận. Mình xuống tay theo từng câu tra khảo. Thế nhưng, lương tri còn đủ tỉnh táo để mách bảo mình phải né ra phần duy nhất – gương mặt! Dốc ngược lọ nước bổ gan vừa mua còn chưa kịp dùng vào bồn rửa. Huỷ hoại toàn bộ số quần áo giày dép, mình cầm điện thoại quay lên từng đoạn video, tâm sự với người nhà của nó rằng mình vì yêu đã từng sắm sửa kĩ lưỡng cẩn thận cho nó như thế nào, bao nuôi nó như thế nào... tất cả để làm bằng chứng, vì trong đầu mình nhảy ra 1 ý định. Phản bội tao, không bao giờ mày được yên thân! “Xuống mở cửa cho tao” – câu nói lạnh lùng, lần này bê tông chắc chắn là vô cùng nhiều cốt thép. Lối về HANU, vĩnh viễn sẽ không còn được mở lại nữa rồi! Xuống tầng 1, trước khi rời khỏi, các bạn hãy xem clip Phản bội 20/8/2023 – phần 2, nó nằm trong mục Y-t-b Short. Vì sao mày nỡ làm thế. Mày làm thế vì cái gì..v..v.. Các bạn có biết vì sao mình cố gắng hỏi lắm như thế không? Lúc đó không còn là tra khảo nữa. Lúc đó là đang cố gắng tìm lấy 1 lý do để hợp thức hoá chuyện tày đình này lại. Để tìm xem còn cách nào cứu vãn mối tình này, giống như còn nước còn tát, lâm bệnh chết 10 mươi nhưng còn thở còn muốn cứu. Mình thực lòng không muốn mất bạn ấy – người yêu của mình. Cho dù cuồng nộ, nhưng sâu thẳm vẫn là yêu thương. Không có câu trả lời để giải toả, mình đi về, giận giữ trong đầu như 1 loại thuốc tê. Mình nhất thời không đau, không nhớ.
Bước chân về đến nhà là 5h30p, trời đã nhá nhem sáng. Mình – quần áo ướt dẫm vì cơn mưa đêm, mồ hôi vì combat, tắm cái cho sạch sẽ. Chuẩn bị cho việc tiếp theo cần làm – mình – phải thật chỉnh chu! 6h, gọi taxi về TP HY. Không cần quan tâm giá là bao nhiêu, mình nổ luôn 1 phương án xanh xao cho tài xế: “1tr5, em không cần biết anh như nào, em muốn đưa đi, đón về quãng đường tổng 120km. Nếu chỉ phải chờ 30p 1 tiếng thì tốt, còn nếu phải chờ 4 5 tiếng anh cũng phải ok. Nhận kèo không?” 1t5, con số này quá tuyệt vời để tay tài xế vâng dạ, coi mình như đại ân nhân khởi đầu ngày mới. Hà Nội tiễn tình yêu của mình bằng cơn mưa, thì TP HY lại chào đón mình bằng 1 cơn mưa, cũng tầm tã không kém. Đặt chân đến biệt thự to nhất Nam Tiến là đúng 7h10p sáng thứ 7 ngày 19/8/2023. Mình xuống ấn chuông chờ đợi. Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ có 1 ngày mình đến đây – theo cái cách như thế này! Cứ nghĩ thứ 7 mọi người sẽ ở nhà nghỉ. Vậy mà đừng chờ 10p không thấy ai. Chắc cuối tuần vẫn đang ngủ. Mình lên xe ngồi chờ, tâm trí rối bời. Cơn giận đã giảm đi, đồng nghĩa với cơn đau xót đang tăng dần lên trong người. 8h, cái giờ mà chắc chắn ai cũng phải dậy rồi, cửa vẫn đóng im lìm, chuông ấn không ai mở cửa. Mình nóng lòng chạy sang hàng xóm hỏi thì hoá ra ở nhà này mọi người đã đi khỏi từ 7h sáng. Tất cả, không còn ai. Này, ông trời se duyên đấy các bạn ạ. Chính như vậy cũng là cái hay. Vì ngày ấy gặp, có khi mọi thứ lại đi theo 1 ngã khác. Vì ngày ấy mình vẫn luôn nghĩ đây là nhà bố mẹ đẻ. Mà lúc đó thì làm j có chuyện nghĩ là đẻ hay nuôi đâu. Nào, giờ là chi tiết để vận dụng trí óc. Mày – đã từng chỉ cho tao nhà bác mày. Tao đã đi về đến đây, tao sẽ không để mọi thứ đơn giản như vậy. Lò dò đi tìm, nhà bác nó và nhà nó nằm trên cùng 1 đường, chỉ là mình ngày trước không hề chí lưu nhớ nhà bác nó, tìm khá khó. Thế nhưng các bạn ạ, ở quê, đường nó ở mồm. Các bạn cứ mở mồm ra hỏi, người ta chỉ ít có sai. Đây rồi, cổng cửa mở toang. Mình đến nhà bác Hoa – lúc ấy chỉ có bác trai ở nhà. Mình lễ phép chào hỏi, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, thật nhẹ nhàng, dù trong lòng còn nguyên lửa giận. Một lúc sau, bác gái – cũng là bác ruột Hoa – về. Mình kể. Từng chuyện, từng chi tiết. Bắt đầu từ những điều nhỏ nhất. Những món quà, những lần đưa đón, những đêm dài mình