Nội dung text Chương 251- 270.pdf
Bà ta và Ngô Thanh Phong bắt tay sát hại mẹ của Giản Dao, thành công lên ngôi làm phu nhân nhà họ Giản, giấu hắn sinh con cho Ngô Thanh Phong, để hắn nuôi con kẻ khác suốt hai mươi năm. Thậm chí còn ngấm ngầm chuyển tiền của hắn... Hắn biết hôm nay bà ta đến tìm mình, hoàn toàn chỉ vì tiền, bà ta căn bản không có tình cảm với hắn, dù đã cùng gối chung chăn suốt hai mươi năm. Nghĩ đến đây, hắn bỗng tức giận đến mức lồng ngực như nổ tung. Bề ngoài hắn vẫn điềm đạm, nhưng trong lòng lại căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thấy bà ta đi giày cao gót lộc cộc bước tới, hắn đứng dậy đón, bà ta như trước kia tự nhiên khoác tay hắn, cùng hắn đi ra ngoài. Cảm giác quen thuộc này phần nào đè nén cơn giận trong hắn xuống. Hai mươi phút sau, họ đến hội sở Phượng Hoàng. Đây là địa bàn của Giản Dao, Mạnh Mỹ Trúc đi theo Giản Minh Sơ vào trong, toàn thân khó chịu, rất sợ sẽ gặp Giản Dao ở đây. Nếu bị cô nhìn thấy mình vì tìm vốn mà phải theo Giản Minh Sơ đi tiếp khách, lại còn phải hầu hạ các ông chủ, chắc chắn sẽ bị cô chê cười thảm hại. Vào phòng bao, thấy năm sáu ông trung niên bụng phệ đã ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc uống rượu, bên cạnh còn có mấy cô gái trẻ xinh đẹp vây quanh, bà ta lập tức thấy phản cảm, muốn rời khỏi, nhưng Giản Minh Sơ lại nhẹ nhàng vỗ tay bà ta một cái, mỉm cười nói: “Tôi giới thiệu một chút...” Hắn dẫn bà ta tới trước mặt mấy người đàn ông, từng người một giới thiệu. Giới thiệu xong thì bắt bà ta lần lượt nâng ly mời rượu, lại đẩy bà ta vào giữa mấy người đàn ông, để bà ta cùng họ chơi xúc xắc. Tình trạng của bà ta rất tệ, bị mấy người đàn ông ôm ấp sàm sỡ, chỉ cần va nhẹ vào vết thương là đau đến mức rít lên. Giản Minh Sơ ngồi một mình bên cạnh uống rượu, lạnh lùng nhìn bà ta. Bà ta rất biết uống, trước đây mỗi khi hắn có tiệc xã giao, bà ta đều uống thay, lại ăn nói khéo léo, rất được lòng người. Giờ bà ta vẫn như thế, dù phải cùng lúc tiếp vài ông chủ, vẫn ứng phó được. Thấy bà ta cắn răng chịu đau, giữa đám đàn ông vẫn tươi cười, hoàn toàn không quan tâm bị sàm sỡ, sắc mặt Giản Minh Sơ càng lúc càng u ám. Vì tiền, bà ta có thể làm đến mức này. Nhưng lúc hắn muốn bà ta cởi đồ, bà ta lại thà bị đánh còn hơn...
Hắn nghiến răng, mặt căng như dây đàn, cố nén cơn giận. Không biết đã bao lâu, Mạnh Mỹ Trúc bị chuốc rượu đến mức nôn mấy lần, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, trán toát mồ hôi, trông thật đáng thương. Bà ta dù đã trung niên nhưng bảo dưỡng tốt, da trắng, ăn mặc thời thượng, khó tránh khỏi khiến đàn ông thèm thuồng. Thấy mấy người đàn ông càng lúc càng quá đáng, Giản Minh Sơ không nhịn được nữa. Hắn đứng dậy, tắt nhạc trong phòng, lạnh lùng nói: “Hôm nay đến đây thôi.” Mấy ông chủ đang vui bất ngờ nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn rất khó coi, lại nghĩ đến chuyện Mạnh Mỹ Trúc là vợ cũ của hắn, ai nấy đều nhận ra hành vi của mình hơi quá đà, bầu không khí lập tức lúng túng. Họ lần lượt đứng dậy, cho các cô gái khác ra về, rất biết điều mà rời đi. Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại Giản Minh Sơ và Mạnh Mỹ Trúc. Không cần tiếp tục giả vờ, bà ta đau đến mức không chịu nổi nữa, vì đổ mồ hôi nên vết thương lại rỉ máu, áo lại thấm đỏ. Giản Minh Sơ bước nhanh tới, đè bà ta xuống ghế sô pha, xé toạc váy của bà ta. Bà ta giống như một con chó bị ép nằm rạp dưới thân hắn, tóc bị hắn túm lấy, đầu bị đè xuống, cố vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào. ... Sau khi bị dày vò đến tơi tả, Mạnh Mỹ Trúc kiệt sức nằm sõng soài trên ghế, không nhúc nhích nổi. Giản Minh Sơ cởi áo khoác vest, đắp lên người bà ta, rồi bế bà ta dậy. Tay hắn vòng sau lưng, ôm bà ta rất chặt, khiến bà ta đau đến rên khẽ. Bà ta hít mấy hơi lạnh, đầu nghiêng dựa vào vai hắn, yếu ớt nói: “Ông thấy tôi biểu hiện thế nào?” “Bình thường.” “Vậy tiền ông rốt cuộc có đưa không?” “Không đưa.” “Ông...” Bà ta tức đến rơi nước mắt: “Ông lừa tôi?” Giản Minh Sơ sải bước ra khỏi phòng, bế bà ta rời khỏi hội sở Phượng Hoàng, đưa bà ta lên xe.