Nội dung text 2.2. PHẦN TƯ DUY ĐỌC HIỂU (Đáp án và lời giải).pdf
ĐỀ LUYỆN THI TSA ĐÁNH GIÁ TƯ DUY 2025 ĐẠI HỌC BÁCH KHOA HÀ NỘI HANOI UNIVERSITY OF SCIENCE AND TECHNOLOGY
phải đi trễ. Tôi nói: [6]– Không việc gì đâu mà! Kéo đi thôi! Anh xe chẳng để ý lời tôi nói, hoặc giả không nghe thấy chăng, cứ đặt xe xuống, đi lại dìu bà kia dậy, đỡ lấy cánh tay cho bà ta đứng vững, rồi hỏi: – Có làm sao không? – Ngã đau lắm. [7] Tôi nghĩ bụng: “Chính mắt tôi trông thấy bà ta ngã dần dần xuống kia mà, làm sao lại có thể đau được! Chỉ được cái làm bộ thôi. Thật đáng ghét. Còn anh, cũng đa sự, tự chuốc lấy phiền não vào thân, bây giờ mặc kệ anh, anh xoay xở lấy”. [8] Anh xe nghe bà kia nói thế, nhưng không chần chừ tí nào, vẫn đỡ lấy cánh tay bà ta, dìu đi từng bước một về phía trước. Tôi hơi lấy làm ngạc nhiên, vội nhìn về phía trước. Thì ra, phía trước là một cái đồn cảnh sát. Sau trận gió lớn, không thấy ai đứng gác ở ngoài. Chính anh xe đang dìu bà đi tới cổng cái đồn ấy. [9] Lúc bấy giờ, tôi vụt có một cảm giác rất lạ: cái bóng anh xe, người đầy cát bụi kia, nhìn từ phía sau, bỗng to dần ra. Anh càng bước tới, cái bóng càng to thêm, phải ngước lên mới nhìn thấy được, và dần dần cơ hồ biến thành một sức nặng đè lên người tôi đến nỗi làm cho cái “thằng tôi nhỏ nhen”, che giấu dưới làn áo da, như muốn lòi ra ngoài. [10] Sức sống của tôi lúc đó như ngừng trệ lại. Tôi cứ ngồi lì trên xe, không nhúc nhích, cũng không suy nghĩ, cho tới khi thấy một người cảnh sát từ trong đồn đi ra, tôi mới bước xuống. Người cảnh sát đến gần nói: – Anh thuê xe khác mà đi. Anh xe không kéo được cho ông nữa. Không nghĩ ngợi, tôi lấy một nắm xu trong túi áo ngoài đưa cho người cảnh sát nói: – Bác đưa lại cho anh xe hộ tôi. [11] Gió lặng hẳn. Đường vẫn vắng. Tôi vừa đi vừa nghĩ, nhưng hình như lại sợ không dám nghĩ đến con người tôi. Thôi thì hẵng tạm không nói đến việc xảy ra vừa rồi, nhưng cái nắm xu kia là có ý gì? Thưởng cho anh ta phải không? Tôi mà xứng đáng để thưởng cho một người như anh xe kia ư? Tôi không thể tự trả lời được. [ 12] Mẩu chuyện này, đến bây giờ, tôi thường vẫn nhớ tới, và do đó, cảm thấy đau khổ vô cùng và cố gắng suy nghĩ về con người tôi. Mấy năm lại đây, bao nhiêu chuyện văn trị võ công tôi đều quên hết, như đã quên những câu “Tử viết Thi vân” hồi còn nhỏ. Duy chỉ có mẩu chuyện này cứ hiện lên trước mắt, có lúc còn rất rõ ràng, khiến tôi hết sức xấu hổ, thúc giục tôi phải tự sửa mình, và cũng làm cho tôi càng thêm can đảm, càng thêm hi vọng. (Truyện ngắn Lỗ Tấn, Trương Chính dịch, NXB Văn học, 2000, tr.68-70)
Câu 1: Hoàn thành câu hỏi bằng cách chọn đáp án Đúng hoặc Sai. Nhân vật “tôi” cho rằng người đàn bà bị tai nạn giả vờ đau đớn bởi vì anh đã chứng kiến người đàn bà này ngã từ từ xuống đất. Đúng hay sai? Đúng Sai Đáp án Nhân vật “tôi” cho rằng người đàn bà bị tai nạn giả vờ đau đớn bởi vì anh đã chứng kiến người đàn bà này ngã từ từ xuống đất. Đúng hay sai? Đúng Sai Phương pháp giải Căn cứ vào nội dung đoạn [5] Đưa ra kết luận của bản thân Lời giải → Ý kiến trên: Đúng Theo thông tin ở đoạn [5]: Tôi đoán bà ta chẳng bị thương tích gì, và cũng không có trông thấy. Theo thông tin ở đoạn [7]: nhân vật “tôi” đã nghĩ bụng: “Chính mắt tôi trông thấy bà ta ngã dần dần xuống kia mà, làm sao lại có thể đau được! Chỉ được cái làm bộ thôi. Thật đáng ghét.”. => Đây là một suy nghĩ không nhân ái và thiếu thông cảm của nhân vật “tôi” đối với người đàn bà bị tai nạn. Nhân vật “tôi” đã cho rằng người đàn bà giả vờ đau đớn để được anh xe kéo giúp và để lấy lòng thương hại của người khác. Câu 2: Lý do quan trọng nhất khiến nhân vật “tôi” không muốn anh dừng xe lại khi người đàn bà bị vướng vào càng xe và ngã xuống là gì? A. Vì lo anh xe tự chuốc việc lôi thôi vào mình B. Vì không muốn bản thân mình bị muộn giờ C. Vì cho rằng người đàn bà đó chỉ đang làm bộ D. Vì thấy không có cảnh sát đứng gác ở đồn Đáp án đúng là B