Nội dung text 15 - Chương XIV.docx
“Vâng, nếu anh chờ lâu quá thì gọi bạn khác đi.” Lòng mình trùng xuống. Người ta là tuyệt đối ưu tiên của mình, nhưng mình với họ, có lẽ chỉ là phương án phụ. Vậy mà mình vẫn quyết tâm chờ, chờ đến khi bạn được “xả bàn”, mới chịu xuống ngồi với mình. Lần đầu tiên, kể từ ngày “Rời khỏi quán hát, bước vào tim nhau”, mới lại quay lại đây ngồi bên bạn. Váy đen, kín đáo, nữ tính, quyến rũ. Đúng gu! Mọi bực bội tan biến. Này các bạn, đừng nghĩ mình vào trong này chí để S mó bạn ý cho thoải mái nha. Mình vào tư cách khách, và vẫn luôn tôn trọng bạn ý, mình không hề làm như vậy. Luôn chỉ là ngồi cạnh, ôm eo, kèm theo combo hỏi han: “Em có say không? Em có mệt không? Em có đói không” Rồi cũng đến lúc về. 11h30 đêm “Về đi, anh đưa về, nay làm thế thôi” “Vâng, anh cứ về trước đi, em ngồi lại tí thay đồ chứ giờ ra luôn không được” Tin vào lời nói, mình ngoan ngoãn rời khỏi quán, chạy ra hồ VQ uống nước dừa, chờ đón bạn. Chưa kịp uống thì xe CA ra nhắc nhở, thế là lại phải về nhà. Mình bước vào phòng khách, cô đơn trên sofa, dìm mình trong bóng tối, chờ đợi tiếng ting ting của iMes. Nhưng không hề có! 2h30p sáng, mình - nguội lạnh... “Em về muộn như thế này, rồi ngày mai em định sẽ như nào với anh?” “Em về rồi, mai em dành cả ngày cho anh mà.” “Em định dành kiểu gì khi mà em về quá muộn và đã say mệt như thế này. Thôi. Chẳng cần đâu. Ngày mai khỏi gặp” ... ... Ngày mai, à không, bước sang ngày mới rồi. Hôm nay đã là 13/4. Ting – tin nhắn của bạn ý, chúc mừng sinh nhật mình. Mình lặng im, không trả lời. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, tiếc nuối về cái hẹn “ngày mai”. Người ta về muộn như vậy, rồi ngủ nửa ngày mới dậy, thời gian dành cho mình còn được bao nhiêu? Tại sao không về sớm hơn, để dành trọn 1 “ngày mai” từ sáng đến tối cho mình.. “Bóng tối chẳng những bọc quanh, mà còn ôm trọn những khát khao chưa thành lời. Giữa mùa hè, mà sao lòng vẫn lạnh lẽo…”