PDF Google Drive Downloader v1.1


Báo lỗi sự cố

Nội dung text 7 - Chương VI.docx


Một hôm mình nhắn: “Hôm nay đi với anh có việc, anh đón em sớm hơn chút nhé. Anh muốn đưa em ra Trần Nhân Tông.” “Ra đấy làm gì thế ạ?” “Anh không bán em sang T-Q đâu mà sợ!” 12h trưa, như bao lần, mình chờ bạn dưới nắng. Ánh sáng bừng lên khi bạn bước xuống – vẫn quần Jeans, áo thun, ba lô quen thuộc, cùng câu hỏi đã trở thành dễ thương: “Hôm nay nhìn em có sợ bị ng-ành không anh?” “Có ng-ành nào mà được cưng chiều như em đâu. Đi!” Dừng xe ở BTMC – cơ sở này chỉ bán vàng ta, mình lại phải dắt bạn đi bộ thêm một đoạn để đến chỗ bán vàng trang sức. Thơm, trắng, xinh…. Được ôm eo bạn bước đi, dưới ánh nắng trưa, mình thấy mình còn rạng rỡ, oách hơn bất kỳ dân chơi lái Mercedes nào. Lúc đó, không phải là nhất phố – mà là nhất thế giới này! Bạn biết mình định mua tặng, đương nhiên là thích. Hai đứa đi lòng vòng, rồi chọn được một chiếc lắc nhỏ, nhờ nhân viên tư vấn. Giá 27 triệu – hơi vượt mức mình dự tính, nhưng chi cho người đẹp nhất thế gian, với mình, lúc ấy còn là quá ít. Thật ra mình không “hâm” đến mức bỏ ra ngần ấy tiền chỉ để tặng không. Mình tính rồi: Trao vòng, xin đổi lấy một nụ hôn. Nhưng chưa từng làm điều ấy bao giờ, nên mọi thứ trôi tuột theo một kịch bản… lãng xẹt. Mua xong, bạn đeo luôn. Mà ngoài đường thì đông, trời thì sáng - ôm hay hôn gì cũng khó. Thế là lặng lẽ đưa bạn đi học. Méo mặt. Tiếc. Này, ko bao giờ tiếc tiền nhé. Mình tiếc cơ hội vừa trôi qua… Mình vẫn tiếp tục “dưỡng” cái cây của mình nhiều hơn. Nhắn tin nhiều hơn. Chờ đợi nhiều hơn. Nhớ, mong cũng dày hơn từng ngày. “Anh ơi, em say quá.” “Về đi, anh đón. Cho 3 củ nhé.” “Vâng.” Nhưng lần này về làm gì. Hai đứa đi ăn. Lẩu riêu cua bắp bò ở PK. Ngồi cạnh bạn, thấy bạn ăn ngon lành, là thấy đời dịu lại. Bõ công chăm. Hăm hở sướng!
Mỗi lần được ở bên bạn, dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ, với mình cũng đã là hạnh phúc. Cái cây kia, mình vẫn đang chăm, bằng tất cả những gì mình có. Và dù không biết sau này nó sẽ ra hoa hay úa tàn, nhưng ở hiện tại… mình đã sống thật lòng. Phải chăng có những người sinh ra là để mình yêu, nhưng không chắc là để mình giữ? Mà nếu được yêu đã là một món quà… thì mình xin cảm ơn cuộc đời, vì đã cho mình gặp em.

Tài liệu liên quan

x
Báo cáo lỗi download
Nội dung báo cáo



Chất lượng file Download bị lỗi:
Họ tên:
Email:
Bình luận
Trong quá trình tải gặp lỗi, sự cố,.. hoặc có thắc mắc gì vui lòng để lại bình luận dưới đây. Xin cảm ơn.