Content text Chương 101-110.pdf
Đường Tiêu nói đúng, phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp. Nhất là lúc mặt trời mọc, vạn vật bắt đầu hiện hình: núi đá, cây cối, sông suối phía xa... tất cả đều thu vào tầm mắt. “Mùa hè nơi này còn đẹp hơn nữa.” Đường Tiêu nói. Giản Dao gật đầu. “Em xem, mặt trời mọc là một ngày mới lại bắt đầu.” Vừa nói, Đường Tiêu bất ngờ nắm tay cô, kéo cô vào lòng. Cô hơi kháng cự, nhưng chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm chặt lấy cô. Anh ôm rất chặt, như thể cô sẽ hóa thành khói mà biến mất, cánh tay siết chặt sau lưng khiến cô gần như không thở nổi. “Anh có thể đợi em ly hôn. Đến ngày đó, những u ám trong cuộc sống em sẽ tan biến, mặt trời sẽ lại mọc, cuộc đời em sẽ sang trang mới.” Đường Tiêu thì thầm bên tai cô những lời dịu dàng. Nhưng cô lại thấy buồn nôn, vô cùng khó chịu. “Đường Tiêu, anh buông em ra đi, em thấy không khỏe.” Cô thật sự không nên ăn lẩu cay đến vậy tối qua. Nghe cô nói thế, Đường Tiêu hơi lo lắng buông cô ra. Cô bước sang một bên, cúi người nôn khan, nhưng dạ dày trống rỗng, chẳng nôn ra được gì. “Để anh đưa em đến bệnh viện.” Cô xua tay, “Không cần đâu, chỉ là rối loạn tiêu hóa thôi.” Với những người của công chúng như họ, nếu không bắt buộc thì càng tránh vào viện càng tốt. Cô súc miệng thêm ngụm nước, rồi ngồi trở lại trong xe tiếp tục ngắm mặt trời. Đường Tiêu cũng lên xe, nhưng thay vì ngắm cảnh, anh lại cứ nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt. Cô bị ánh mắt chăm chú ấy nhìn đến phát ngượng. “Anh nhìn em mãi làm gì?”