Content text Chương 91: "Cố Vân Dực, chúng ta sinh con đi."
Chương 91: "Cố Vân Dực, chúng ta sinh con đi." Hàng lông mi ướt đẫm dính lại với nhau, tầm nhìn của cô như lắc lư chao đảo dưới nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh, từ khoảnh khắc cô bắt lấy cổ tay anh, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên tối đi. Dục vọng xen lẫn ý tứ hàm xúc khó lý giải, hạ mi mắt, cố gắng kiềm chế xúc cảm nguy hiểm. "Em có biết mình đang làm gì không?" Mu bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, dừng lại bên khóe miệng. Anh vừa hôn cô, vừa tiếp tục động tác mở ngăn kéo, "Em sẽ có thai đấy." Sự đáng tin trong câu phản đối dường như không còn mạnh mẽ nữa, ánh mắt anh cũng bắt đầu lóe lên ánh sáng vụn vặt. Cho em một cơ hội nữa. Cố Vân Dực thầm nghĩ trong lòng. Đừng yêu cầu anh phải đưa ra lý do tại sao việc anh bộc lộ hoàn toàn bản chất thật sự của mình lại không phải là vấn đề. Nhưng ai ngờ được cô lại nói. "Cố Vân Dực, chúng ta sinh con đi." Khương Thanh Vũ rất nghiêm túc không có một chút ý tứ trêu đùa bình thường nào. "Em đã sớm hoàn thành bộ truyện tranh này, phong cách sẽ thay đổi ở bộ truyện tiếp theo. Ngoài ra về kịch bản, em sẽ viết ngay lập tức..." Còn chưa nói dứt câu thì Cố Vân Dực đã chặn môi cô lại, cơ thể nặng nề đè áp xuống cơ thể cô, anh đang kiên quyết hơn bao giờ hết, đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt non mềm mại, đẩy thẳng vào hoa tâm. Hiểm khi bọn họ thân mật mà không bị cách trở, vừa mới tiến vào, toàn thân Cố Vân Dực cứng đờ, ở trên người cô không dám cử động, cơ bắp trên cánh tay hai bên người căng cứng do dùng sức. Những đường gân xanh đột ngột quấn lên làn da màu mật ong, cuộn lên dữ
dội. Thân thể đột nhiên bị lấp đầy, cảm giác căng trướng vô cùng khiến Khương Thanh Vũ đong đưa vòng eo theo bản năng, muốn đẩy dị vật thô to kia ra ngoài. Cô vừa cử động, người đàn ông đang gắng sức nhẫn nhịn bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp nóng cháy của anh tựa như ngọn lửa mạnh mẽ, đốt cháy gò má cô. Vài ánh sáng ở phía sau chiếu tới càng khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên sâu sắc và sắc bén hơn. Mồ hôi xuôi theo sống mũi chảy xuống đuôi mày, đôi lông mi cụp xuống đầy ẩn nhẫn. "Đừng nhúc nhích!" Anh hạ giọng ngăn cô lại, trong thanh âm khàn khàn lộ rõ vẻ bối rối. Khương Thanh Vũ nheo mắt, ôm lấy cổ anh, dùng thanh âm nũng nịu như mèo làm nũng với anh. Xét trên phương diện dụ dỗ đàn ông, cô đúng là không học tự thành tài. Chẳng bao lâu sau cô đã nghe được tiếng gầm nhẹ, người đàn ông bắt đầu cử động, vòng eo rắn chắc di chuyển qua lại, từ chịu dàng đến kịch liệt nhưng mang theo cảm giác xé rách mãnh liệt. Anh nhìn chằm chằm xuống dưới thân, nhìn vào u cốc chặt hẹp đang bị phân thân của anh xâm phạm, cô yếu ớt ngước hàng mi đẫm nước nhìn lên trong tiếng thở dồn dập nức nở. Mạch máu gồ lên đập mạnh trên cự vật to lớn, anh hung hăng tiến vào, vương miện cứng rắn không ngừng chèn ép nơi hoa tâm mềm mại khiến nước không ngừng tuôn trào. Động tác đưa đẩy nông sâu không đều, vài lần đẩy sâu khiến cô không khống chế được hét lên, đôi mắt mơ hồ tràn ngập nỗi sợ hãi. Người đàn ông làm như không thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, anh liếc nhìn cô một cái, tay liền nhẹ nhàng ấn lên bụng cô. Dáng người Khương Thanh Vũ mảnh mai, bụng dưới bằng phẳng
dường như có thể nhìn thấy dấu vết mơ hồ của vật gì đó thật dài. Dấu vết co giật biến mất sau khóe mắt ửng đỏ, anh càng lúc càng tiến vào sâu hơn, vì hưng phấn mà mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh, bám vào trụ thịt căng phồng rồi biến mất trong khe rãnh chật hẹp, nhiệt độ ngày càng tràn đầy mùi hương của hormone nam tính. "Bé Con, bà xã." Cố Vân Dực cứ từng tiếng từng tiếng gọi cô, thanh âm trầm khàn lưu luyến. Anh nhíu mày, nhưng trong mắt tràn ngập ấm áp không lay chuyển. Có lẽ là do những lời cô nói trước đó khiến anh rất hài lòng, Cố Vân Dực cực kỳ hưng phấn, anh đã phóng thích một lần rồi nhưng vẫn cương cứng, thay đổi tư thế một chút rồi lại bắt đầu thực hiện bước tiếp theo. Cuộc yêu triền miên suốt cả đêm dài. Sáng sớm, Khương Thanh Vũ nằm dài trên tấm chăn, thân thể gần như không còn cảm giác, người đàn ông lúc này mới phát tiết lần cuối cùng. Mang theo thần sắc thỏa mãn mà hôn cô, ôm cô đặt lên trên ghế sofa rồi lấy ga trải giường ra thay. Đây là nhà cũ, để tránh việc phải đánh thức dì Lý tới thay ga giường lần nữa nên trong ngăn tủ đã chuẩn bị đầy đủ ga giường để thay. Sau khi đã thay xong, anh mới phát hiện Khương Thanh Vũ đã nhắm mắt. Lông mi ướt át cọ xát trên làn da mỏng manh đến ửng đỏ, yếu đuối khiến người ta càng thêm đáng thương. Chỉ mới vài giờ trước, cô mới ngập lặn trong tình yêu nóng bỏng của anh. Giữa hai chân trắng nõn vẫn đã chảy ra chất lỏng trắng đục, chảy dọc theo đùi trong, tản ra mùi vị tanh nồng mơ hồ khắp phòng. Cố Vân Dực bế cô quay về giường, dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi và tinh dịch trên người cô, cuối cùng mới nâng cằm hôn lên môi cô.
- Khương Thanh Vũ bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức gọi dậy, bình thường cô không ngủ ở nhà cũ, đặc biệt là khi Khương Hoa đang ở đây, cô cũng không muốn mẹ mình nhìn thấy cái gì. Thế nhưng khi cô tỉnh dậy thì bên cạnh đã không thấy bóng người, đầu tường có dính một tờ giấy nhỏ, là do Cố Vân Dực để lại. 「Anh đi kiếm tiền mua sữa bột, yêu em.」 Bên dưới cùng còn vẽ thêm một hình trái tim. Khi Khương Thanh Vũ nhìn thấy hình trái tim, đôi mắt ngái ngủ ngay lập tức cong thành hai hình trăng lưỡi liềm. Chỉ nhìn vào lời nhắn anh để lại thôi cũng biết anh đã vui đến thế nào, vậy mà còn làm những trò trẻ con ngây thơ thế này. Bàn tay cô vô thức sờ lên bụng, ánh mắt trong nắng sớm cũng trở nên dịu dàng. Khương Hoa tới gọi cô thì lúc đó cô vừa mới trang điểm xong, nước da dường như trở nên sáng hơn sau khi được chăm sóc ca đêm. Khương Hoa nhìn cô thật sâu, Khương Thanh Vũ mím môi, ôm lấy cánh tay mẹ mình một cách nũng nịu. "Đại thiếu gia chưa đến sáu giờ đã ra ngoài rồi." Dì Lý vừa rót sữa vừa cùng Cố Giang nói chuyện phiếm, "Có thể là do công ty có việc gấp, nhưng phải tăng ca mà vẫn vui vẻ như vậy thì đúng là mới thấy lần đầu." Khương Thanh Vũ yên lặng uống sữa, cô không yên tâm, sự chú ý đều đặt trên người dì Lý, viền môi còn phủ một tầng bọt trắng. "Trẻ tuổi yêu công việc là chuyện tốt." Cố Giang thực sự không nghĩ nhiều, hai đứa cháu trai của ông đều đã trưởng thành, con gái ông cũng sẽ sớm quay về đoàn tụ với ông, nếu bệnh tình của Khương Hoa có thể kéo dài lâu hơn một chút thì ông thật sự không còn gì nuối tiếc nữa. "Đại thiếu gia người có ý thức trách nhiệm rất cao, đợi đến khi có con thì chắc chắn cũng sẽ là một người cha tốt."