Content text 20 - Chương XIX.docx
Chương XIX: Mơ hồ Anh nhớ em Anh…đã cố gắng hết sức rồi… Trở về sau chuyến đi du lịch Hạ Long. Khi chỉ vừa kịp ngả lưng xuống đệm, đầy mệt mỏi. Người yêu của mình đề nghị: “Ck ơi, ck mua cho em cái nhẫn kim cương được không?” Quá bất ngờ. 2 đứa vừa đi du lịch về hết 1 đống tiền, vậy mà chưa kịp nghỉ ngơi, bạn ý đã đòi hỏi. Bao điều lợn cợn đã từng dồn nén bấy lâu như hồi quang phản chiếu. Mình sực tỉnh. Làm gì có ai yêu kiểu như thế này??? Cuộc sống hiện tại của mình, đâu phải chỉ có riêng 1 mình bạn ý. “Không! Mình vừa đi chơi về mà” – mình dứt khoát Bạn ý bất ngờ - có lẽ là do lần đầu tiên bị mình từ chối. Bao ngày tháng đã qua, chắc bạn cũng đã quen với cái nếp không bao giờ nói không. “Nó chỉ tầm lanh quanh 20 triệu thôi ck ạ” “Không” – mình cực kì dứt khoát. Nếu cho, chả cần xin mình cũng sẽ làm. Nhưng chi tiêu mà cứ cảm hứng như này, rõ ràng là không ổn!!! “Không thì cho em 1 nửa cũng đc” “Không” – mình càng đanh thép. Không hiểu sao lúc đó mình lại cứng rắn đc như vậy. Giá mà bây giờ, mình cũng có thể copy được sự kiên định đó. Bạn ý cụt hứng, nằm nghịch điện thoại giận dỗi. Mình biết thừa. Nhưng mình mặc kệ. Bạn này, rõ ràng chẳng hề có ý xót tiền cho mình. Yêu mà như thế à??? Rồi mình đưa bạn đi ăn. Đã cố tình đưa bạn lướt qua hàng PNJ, nhưng tính ngang bướng, bạn vẫn đòi phải đưa vào cửa hàng đó. Minh chưa mua kim cương bao giơ, nhưng làm gì có cái kim cương gì mà 20tr nhỉ. Nghĩ thầm trong đầu – đã mua thì mua loại tốt chứ. Bình thường mình là người nhào vào chọn, đương nhiên cũng là người trả tiền. Nhưng lần này khác, mình chỉ lặng thinh. Y như rằng, lúc thanh toán hết 42tr. Nhìn mặt bạn dài ngoằng ra lúc thanh toán, mình thấy buồn cười. Và mình chợt nhận thấy 1 tính xấu đầu tiên của bạn. Đó là mua bán theo cảm xúc – thứ mà sau này chính nó đã làm mình vì yêu mà phải lao theo. Thích thì bao nhiêu cũng mua, chán thì bao nhiêu cũng bán. Từng đồng tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm, cũng vì thế mà ném hết ra ngoài cho người khác, chỉ để phục vụ cảm giác bất chợt của bạn.
“Thôi, mưa to lắm, em đi taxi về đi” – mình nhắn thế, nhưng thực lòng lại muốn bạn bảo không em thích đi cùng anh cơ. Nhưng điều ấy, chẳng xảy ra. Mình lóc cóc chạy theo, đưa cho bạn ly cam chanh leo đã ướt nhẹp qua 2 lớp túi bóng. 18/6/2023 Đang nằm cạnh bạn, bỗng bạn quay ra nói: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?” “Hôm nay là tròn 1 năm ngày em vào ngành” ??? “Anh mua cho em 1 chỉ vàng nhé?” “Liên quan gì đâu? Anh không mua” – mình khó chịu. Mình lúc này hoàn toàn nhìn rõ rằng bạn ý chỉ thích mình chiều tiền chiều bạc. Chẳng hề quan tâm mình như thế nào. 1 năm vào ngành. Lý do nực cười thật. Thà là giấu nhẹm trong lòng còn hơn. “Anh không mua chứng tỏ là anh không yêu em” “Yêu em hay không em thừa biết. Chả có thằng nào ko yêu mà ngày nào cũng trưa đưa đêm đón khổ sở như vậy cả. Tiền nhà ai trả, tiền ăn ai lo, em nhớ lại xem?” Mọi lý lẽ rõ ràng như ban ngày, nhưng vì không được như ý, bạn ấy dứt khoát đổ diệt mình không yêu, không chiều. Từ ngày quen bạn, chưa bao giờ mình thấy nóng như vậy. Rầm – mình đấm 1 phát vào bức tranh décor dán trên đầu giường rồi đùng đùng bỏ về. Không có yêu đương gì hết. Đứa con gái này – chỉ là máy bào! Lý trí mình trỗi dậy mách bảo: “quay về với những gì mày đang có đi, đây, cũng chỉ là 1 bông hoa dại mà thôi” Về đến nhà, bao uất ức cứ phun trào như núi lửa. Vậy là bao công đón đưa, bao đồng tiền chi ra, bao đêm nấu nướng lọ mọ xách đi. Chẳng là gì cả. Người ta vẫn thế. Không đáp ứng thì ép buộc. Rõ ràng, đây không phải là yêu. Mình đang làm cái gì thế này… Ngồi trong căn phòng tối, suy nghĩ, day dứt. Chạy sang phòng bên nhìn đối tác hiện hành, bỗng lại thấy khoảng trống vô hình nhấn chìm tất cả. Lạc lõng, chơi vơi. Tự dưng mình lại tặc lưỡi. Thôi, 1 chỉ vàng, thà thế còn hơn. “Xuống nhà, anh đưa đi mua vàng” – mình đứng ở cửa nhắn tin
Đương nhiên rồi, bạn ý hí hửng đi xuống. Chỉ cần bạn ý vui, mọi thứ trên đời này sẽ là hoàn hảo. Xong xuôi, mình đi về vì không thể nán lại thêm. Hiện mình còn rất nhiều ràng buộc. Lúc đó chỉ ước giá mà chẳng có sợi dây nào liên kết, mình sẽ bất chấp ở bên bạn mọi lúc, mọi nơi! Có vẻ đây là những tín hiệu đầu tiên của việc mình – chính thức chấp nhận đổi tiền lấy tình cho dù trắng trợn rồi. Giá mà lúc đó, mình lý trí hơn. Thì giờ đây đã không đau đớn gục ngã, trắng tay như thế này. Cùng ngày sau khi chiều ý mua vàng kỉ niệm 1 năm vào ngành, lần đầu tiên trong đời, mình được người yêu của mình nấu cơm cho các bạn ạ. Từ chiều tối lúc mình về, bạn ý đã đi chợ mua đồ ăn rồi nhắn: “Chồng thu xếp thời gian ra ăn cơm vợ làm nhé.” Tin nhắn dát vàng vào mắt, mình nôn nóng, khấp khởi muốn đi. Nhưng đi tầm này khó quá. Dạo này mình đã đi biền biệt rồi. Đành phải chờ đến khi mọi người ở nhà đi ngủ mới có thể. 0h20p 19/6 mình mới bò được ra. Nhìn bạn đứng nấu, mình nhào vào ôm bạn từ phía sau. Hạnh phúc vô biên của 1 thằng đàn ông, mình chẳng nói được nên lời. “Lâu lắm rồi mình không nấu cơm đấy, bạn phải biết mình yêu bạn như nào đấy nhé” Câu nói của người yêu vô tình làm vòng tay mình siết chặt hơn. Mình ấp mặt vào làn tóc dài, hít hà, sung sướng “Bạn cứ nằm nghịch điện thoại, tí xong mình gọi bạn ra ăn nhé” – bạn ý vừa gọt bí vừa nói “Không, mình thích ở đây nhìn bạn cơ” – mình thật tâm “Bạn ở đây làm vướng, bạn phải nghe mình mình mới yêu” Thế là mình như 1 chú cún cưng, cun cút nghe lời. Chạy ra giường nằm, nhưng chẳng hề nghịch điện thoại. Ánh mắt yêu thương tràn trề chỉ chăm chú dõi theo bóng dáng người yêu, như thể chỉ mất đi 1 giây nào không nhìn là bạn ý sẽ biến mất ấy. “Chồng ơi ra ăn đi, bữa nay em làm sườn hơi cháy vì em không biết chỉnh bếp, chồng ăn đừng chê nhé” “Nó có thành than anh cũng ăn hết ko chừa lại xương” – mình hào hứng Bữa cơm đầu tiên, mình đã mở lòng mở dạ chén hẳn 5 bát. Như thể để bạn thấy, đó quả thực là bữa cơm ngon nhất đời mình từng được ăn.