PDF Google Drive Downloader v1.1


Report a problem

Content text 18 - Chương XVII.docx

Chương XVII: Em buông! “Anh ơi, buồn cười lắm. Hôm nay ở lớp, có 1 bạn rủ em đi ăn gà.” Mình nhếch mép cười khẩy, thầm nghĩ: ông cháu, để có được giây phút yêu đương như này, tuổi cháu – có nằm mơ cũng không bao giờ biết được rằng, chinh phục được Hoa vất vả và tốn kém như thế nào �� Còn định tán gái bằng kiểu đi ăn, đi xem phim, thì Hoa vượt tầm của cháu rồi, cháu ơi! Các bạn đọc cứ nghĩ nọ chai, rằng thì là Hoa không yêu mình. Nhưng chẳng nhẽ 1 người nhạy cảm như mình lại không biết là yêu hay không. Đoạn đầu có thể chỉ là cảm nắng, nhưng sau này, chắc chắn người ta cũng đã từng có 1 thời gian yêu mình hơn bất kì ai.... Thời gian này chuyện gì đi học, đi làm bạn ý cũng kể. Nội quy đưa ra: giờ là ra ngoài không được ôm quá nhiều, ví dụ đi chơi trung tâm thương mại thì ôm eo oke, còn ngoài đường thì không, chỉ được nắm tay. Còn về nhà thì... đương nhiên là làm gì cũng được. Mọi thứ cơ bản là vẫn thế. Nhưng có 1 điều đã thay đổi, đấy là người yêu của mình – bạn ý học sa sút hẳn đi. Như 1 sự thật hiển nhiên, chiều đi học, tối đi làm đến 1 2h sáng, về ngủ đến trưa. Làm sao mà có thể học được. Vậy là điểm cứ kém dần. Khoảng cách giữa các bạn cùng lớp ngày 1 tăng lên. Bạn ý chán nản. Thật ra là người trong cuộc nhìn thì chán nản, chứ mình, mình nhìn được ngay từ ngày đầu tiên. Cái kết này này sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi. Còn mình, mình xuất hiện như 1 khúc cua. Không hề làm ảnh hưởng đến việc học, việc làm của bạn. Nhưng cái ảnh hưởng lớn nhất, là tình yêu, sự cưng chiều, sự bao bọc – thứ mà trước giờ, hoặc mãi về sau này, có lẽ ngoài mình ra sẽ không ai có thể làm lại được cho bạn ý. Sự hấp dẫn từ tình yêu của mình làm cho bạn 1 chỗ dựa vô hình trong tâm trí. Và ngày ngày, chỗ dựa êm ái đó đã làm bạn cảm thấy rằng cứ đi làm, đi học, và được yêu chiều như thế này – là mãn nguyện rồi. Điều này mình biết thừa, mình đọc vị được mà. Làm ăn không hề tính toán, bạn đã nộp toàn bộ chi phí khoá học ngay từ đầu. Hình như đâu đó là khoảng 40 triệu. Thế cho nên, bỏ thì thương, vương thì tội. Bỏ thì tiếc, mà
học thì ngày 1 sút, thua bạn kém bè, chỉ 1 thời gian nữa là không thi được là tự nghỉ, phí tiền. Thế nên mình đã tư vấn cho bạn: “Em ra phòng chỗ nộp hồ sơ ngày xưa học, hỏi họ bảo nhà có việc, muốn xin cái giấy bảo lưu, xin người ta cho mình nghỉ 6 tháng 1 năm gì gì đó, tạm gác việc học lại rồi tính tiếp.” – mình có ý đồ cả đấy, nhưng không hề nói ra. “Em sợ không được ý” – bạn ý do dự “Cái này chỉ là cái trung tâm dạy tiếng, chẳng phải trường lớp gì. Cái duy nhất người ta cần là tiền thôi mà. Em cứ ra hỏi. Nổ thẳng với người làm hồ sơ ở đó, nếu cần ném cho ng ta 2-3 củ, anh chi” – mình từ tốn giải thích, nghe hợp lý mà, đúng không? Sáng hôm sau bạn ý đi ra làm thủ tục xin bảo lưu. Rồi nhắn cho mình bảo: “Anh ơi người ta chỉ đồng ý cho bảo lưu 1-2 tháng thôi. Em có nhờ cả thầy vào nói giúp rồi nhưng không được” “Tiền họ có nhận không?” “Nhận 500k thôi anh ạ” “Thôi, được ngần nào hay ngần đó. Về nghỉ đi, nắng lắm” “Phải có phụ huynh vào kí vào đơn xác nhận anh ạ, anh in ra ký cho em nhé” Thế rồi bạn ý gửi mẫu, mình – từ 1 người dưng va vào ở quán hát, bỗng đã vụt sáng vượt bậc, trong hơn 1 tháng, đã trở thành phụ huynh :D Do gia đình có việc đột xuất nên phải cho em Hoa tạm nghỉ. Gia đình rất mong trung tâm tạo điều kiện cho cháu, và xin hứa sẽ đốc thúc cháu quay trở lại học trong thời gian sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn – Sau màn tự viết dài dòng, mình kí thẳng tên của mình vào, không giấu giếm. Chữ kĩ của mình, sẽ lái 2 đứa đi về 1 lối khác, nên không thể kí ẩu, kí ất ơ được. Mình dùng tên real, chữ kĩ real. Mình sẽ có trách nghiệm với cuộc đời này của bạn. Thật ra, mọi thứ đều nằm trong tầm nhìn của mình. Vậy là cái chuyện tình “tầm nhìn 1 năm”, chỉ trong 1 tháng, đã bẻ gập đi rồi. Chẳng có 1 năm nào hết. Mình – muốn lâu dài!

“Anh có lúc nào mà không mê em cơ chứ” ... Đến 1 ngày, bạn cứ than vãn mình. Bảo đi làm chỗ cũ khách nào thì là “dê”, hoặc là hay là bắt uống nhiều lắm. Toàn những tình tiết làm mình cứ xót ruột, mà chả biết làm sao. Bạn bảo: “Em có 1 đứa bạn rủ em ra chỗ PTY làm anh ạ, ngay Nguyễn Tuân ý. Chỗ đấy thấy bảo khách đa phần là lịch sự, mai em ra đấy thử phỏng vấn nhé?” “Oh, nếu thực sự tốt thì em cứ thử xem. Nhưng tìm hiểu kĩ nhé. Vì dù sao ở đó cũng xa anh hơn” Đương nhiên, xinh đẹp, lại có “kinh nghiệm hành nghề” mình dám khẳng định bạn ý có thể đi xin gia nhập vào bất cứ đâu – trong cái “ngành” này. Và thế là bạn ý đi làm thử. Về mình cũng hỏi han. Nhưng thông tin bạn nói ra cũng mập mờ, vì mình cũng chả biết là cụ thể việc của bạn sẽ như nào. Chỉ thực lòng mong mỏi, người yêu của mình sẽ may mắn gặp toàn người không ham mê S mó. Mình non nớt thật. Ngày ấy, bạn ý nói gì mình cũng tin. “Em! Em đi làm mà dùng tên thật, dùng SĐT thật như này sau nghỉ hạ cánh sao đc?” “Em trót rồi. Với cả cùng lắm sau này em bỏ SDT là được” “Em dùng 14prm đi làm, đt xịn thế khách ng ta thấy em còn giàu hơn thì ai ng ta cho nhiều tiền. Anh sẽ mua cho em 1 cái đt khác, 1 cái sim khác. Liên hệ quản lý xin đổi nghệ danh đi nhé” “Ôi thật á? Anh mua đt khác cho em á” “Anh đang đi mua rồi. Mua 11prm nhé” “Em thích 12prm cơ” Mình nghĩ bụng đt phụ thì 12prm làm cái gì không biết. Nhưng thôi, chả tiếc. Ngay trong ngày là 1c 12 prm kèm 1c sim rác số ối dời ơi. Mình mua gói trả trước hẳn 1 năm. Data ngày 2GB ngập tràn. Và thế là giao đt cho bạn ngay trong chiều, kèm theo lời dặn dò kĩ lưỡng “Em dùng đt mới và sim mới đi làm. Số sim rác, khách có xin thì cho số này. Đt cũ, số cũ tueyetj đối không dùng cho công việc này nữa, chỉ để bạn bè, ng nhà, và anh thôi, nghe chưa”

Related document

x
Report download errors
Report content



Download file quality is faulty:
Full name:
Email:
Comment
If you encounter an error, problem, .. or have any questions during the download process, please leave a comment below. Thank you.