Content text C45. "Hai người vừa quan hệ phải không?"
Chương 45. "Hai người vừa quan hệ phải không?" "Em giúp anh được không?" Cô ngơ ngác nhìn theo bàn tay anh và lập tức nhận ra rằng mình gần như không thể nắm được nó. "Hừ......" Trong khoảnh khắc cô nắm lấy được, người đàn ông đang áp sát cơ thể cô bỗng run lên một chút. Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng thả lỏng, lên xuống nhiều lần, cả giọng nói đều run rẩy theo. Âm sắc bị đè nén kéo dài mê hoặc, khàn khàn đến mức như sắp không kìm nén được nữa mà gào lên. Cố Vân Dực cố gắng kìm nén dục vọng đang tuôn trào, dẫn dắt cô bước tiếp theo. "Di chuyển một chút, ngoan." "Em, em không biết làm." Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy rối rắm của cô, khiến Cố Vân Dực bật cười. Anh di chuyển vài lần làm mẫu cho cô, sau đó nằm xuống giường, ra hiệu cho cô tiếp tục. Khương Thanh Vũ không dám nhìn anh, bàn tay bé nhỏ di chuyển lên xuống, những đường gân xanh nổi trên tay cô như có sự sống, tranh nhau nhảy múa. Đã hơn hai mươi năm qua, anh đối với tất cả mọi thứ đều thờ ơ, kể cả với loại chuyện này cũng vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc hai thân thể thể trần trụi quấn lấy nhau lại có gì thú vị. Anh chỉ tự giải tỏa khi còn ở tuổi dậy thì, một lần và sau đó về sau anh không còn hứng thú nữa, bởi vì anh không cần phải giải tỏa cảm xúc theo kiểu nhàm chán như vậy. Nhưng khi đôi bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy anh, anh thực sự phát điên. "Bé Con, nhanh hơn một chút."
Khương Thanh Vũ rất nghe lời, động tác di chuyển nhanh hơn, dục vọng đạt tới giới hạn không chịu nổi tốc độ đột ngột tăng lên, chất lỏng tanh nồng trong nháy mắt tràn ra rơi lên ngực cô, từng đợt từng đợt. - "Thanh Vũ." "Hừm?" Cố Vân Dực đã gọi tên cô đến ba lần, sau khi họ tắm lần thứ hai. Cả căn phòng tràn ngập mùi hương đó, lần đầu ngửi thấy rồi sẽ không thể nào quên được, dù có mở cửa sổ thì mùi hương đó vẫn quanh quẩn không thoát ra. "Giường, không thể ngủ được nữa." "Ừm." Cảnh tưởng vừa rồi đã trôi qua nửa giờ, cô vẫn không dám nhìn anh, mặc dù cô có thể cảm nhận được sự lẳng lơ trong giọng nói của anh. Trên ga giường có dấu vết của anh, cũng có của cô còn dính lại không thể ngủ được. Nhưng căn phòng này rất ít người ở, Cố Vân Dực thoáng suy nghĩ rồi đi xuống lầu gọi dì Lý. Cô Diễm đi ngủ muộn, anh ta hút vài điếu thuốc rồi đi từ cửa sau trở lại phòng khách. Trong làn gió đêm mát lạnh, sắc mặt anh ta có chút tái nhợt. Đèn trong phòng khách vừa rồi còn tối tăm lại được bật sáng, anh họ của anh ta mặc áo choàng tắm đang đứng một bên nói chuyện với dì Lý. "Anh, có chuyện gì vậy?" Khi đến gần, anh ta mới nhìn thấy mái tóc của Cố Vân Dực còn ướt, anh ta di chuyển tầm mắt nhìn vào cổ anh có thêm hai vết đỏ mới so với lúc họ trò chuyện ở phòng trà. Nó rất mới, cũng mới như mùi mập mờ nồng nặc trên cơ thể anh.
"Trong phòng anh cần thay ga trải giường." Lời nói hời hợt của Cố Vân Dực khiến nụ cười trên mặt Cố Diễm đông cứng. Nửa đêm gọi dì Lý dậy, dì ấy tay chân nhanh nhẹn nhưng vẫn luôn mỉm cười, thay ga trải giường rồi ra khỏi phòng, hai anh em đã đi lên cầu thang. "Anh, hai người thực sự là vợ chồng rồi." "Tiểu Diễm." Cố Vân Dực lên tiếng uốn nắn anh ta. "Bọn anh đã có giấy đăng ký kết hôn, đã là vợ chồng từ lâu rồi. "Thế nhưng." "Vốn dĩ ông nội định gả cô ấy cho em mà." Trong bữa tối Cố Diễm đã uống một chút rượu, sắc mặt trắng bệch cũng không che được vết đỏ trên khóe mắt. Anh ta vẫn mỉm cười, ánh sáng trên đầu và bóng tối ở khóe miệng, anh ta vẫn dịu dàng và ấm áp như thường lệ, nhưng trong mắt anh ta không có nụ cười. "Em và cô ấy quen biết nhau từ nhỏ, dựa vào cái gì mà anh vừa về đã cướp cô ấy đi?" "Công ty là của anh rồi, đây là quyết định của ông nội, em cũng không tranh giành với anh, em chỉ muốn nỗ lực hai năm để có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn trước khi tới tìm cô ấy. Tại sao, đến cơ hội và thời gian em cũng không có." Cố Diễm ngẩng đầu, khóe mắt lấp lánh ánh sáng. Cố Vân Dực hơi nhướng mày, trong mắt lan tỏa đầy sự lạnh lùng. "Cố Diễm, em say rồi." "Em về phòng đi, anh không muốn so đo với em." Cố Vân Dực quay người thì lại bị anh ta kéo tay áo, ánh mắt anh ta đỏ rực khác xa chàng trai trẻ hiền lành thường ngày. "Hai người vừa quan hệ phải không?"
"Buông tay." Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn về Cố Diễm, nhưng anh ta không buông ra. "Hai người đang làm gì thế?" Một giọng nói mềm mại từ cửa phòng ngủ phát ra, Khương Thanh Vũ thò đầu ra ngoài, đôi mắt ngấn nước đầy vẻ khó hiểu. Tóc cô hơi rối, đôi má ửng hồng giống như say rượu, những giọt nước còn đọng trên mi long lanh. Ánh mắt Cố Diễm đau nhói, buông tay ra. Cố Vân Dực bước tới trước mặt Khương Thanh Vũ, ngăn cô không bước ra ngoài. Cánh tay anh vòng qua lưng cô, tay còn lại vòng qua đầu gối bế cô lên. "Cố Diễm, đừng để anh nghe thấy những lời này lần thứ hai. Ngày mai em sẽ đến Tân Thành và khoản đầu tư sẽ không thay đổi." Nói xong, anh bế Khương Thanh Vũ vào phòng, Cố Diễm nhìn hai người rời đi, đấm mạnh vào tường. - Cố Diễm đã đi Tân Thành, khi Khương Thanh Vũ và mọi người khác thức dậy thì anh ta đã đi rồi. Cô không nghe thấy hai người họ nói gì ở hành lang tối qua, nhưng thông minh như cô cũng có thể đoán được bảy tám phần. "Em xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ gặp riêng cậu ấy nữa." Cố Vân Dực vừa mới khởi động xe, nghe vậy anh di chuyển tầm mắt nhìn gương chiếu hậu. "Em không thích cậu ấy." Chỉ là Cố Vân Dực che dấu rất tốt, cô không thể biết được anh đang nghĩ gì. "Anh biết, chuyện này em không cần phải giải thích với anh." Khi xe di chuyển, Cố Vân Dực không muốn chuyện này làm hỏng bầu