Content text NHẬN ĐỊNH VĂN HỌC TRONG TÁC PHẨM DAGHEXTAN CỦA TÔI.docx
- Không, cách viết của tôi như vậy. (Độc giả và nhà thơ nói chuyện với nhau) 8. Mỗi con thú đều có cái khéo léo riêng, đều có cách riêng để thoát khỏi sự săn bắt. Mỗi người thợ săn đều có cách riêng để tìm bắt được thú. Cũng vậy, mỗi nhà văn đều có cách làm việc riêng, bút pháp riêng, cá tính riêng, dấu ấn riêng. 9. Rút trong hồi ức của bố. Một người miền núi đến gặp bố tôi và nói: - Tôi đã thứ làm và hoàn toàn tin rằng tôi có thể sáng tác thơ Nhưng tôi không biết cần có những gì để viết được những bài thơ thật hay. Bố tôi trả lời: - Biết lên dây đàn chưa đủ đâu, còn phải biết chơi nữa. Có ruộng chưa đủ, còn phải biết cày bừa, trồng trọt. - Vậy thì tôi phải làm gì để viết được các bài thơ? - Phải làm gì ư? Phải làm việc. 10. Tôi như người nô lệ của thơ mình Đổ mồ hôi suốt ngày, còng lưng phục vụ Nhưng những câu thơ dường như chưa thấy đủ Nửa đêm còn dựng dậy, chẳng cho yên. Tôi như người kéo xe Bánh xe lăn bất tận Hai càng xe luôn thúc ly hai sườn Mà hàng hóa chở mỗi ngày thêm nặng Suốt một đời trói buộc chẳng hề buông! 11. Người nào ít tài năng thì đều thấy nghệ thuật là chuyện dễ dàng. Anh ta làm thơ một cách cẩu thả, qua quýt. Tài năng bao giờ cũng đi đối với tinh thần trách nhiệm. Người thực có tài bao giờ cũng coi thơ là một việc làm rất hệ trọng và khó khăn.