Content text C74: Những thứ chân thật nhất, sâu sắc nhất của cô, cuối cùng chỉ thuộc về một người đàn ông khác.
Chương 74: Những thứ chân thật nhất, sâu sắc nhất của cô, cuối cùng chỉ thuộc về một người đàn ông khác. "Người xấu..." Tiếng nức nở khe khẽ truyền ra từ khe cửa, trong phòng Khương Thanh Vũ đang cúi thấp đầu, cô đã ở trong căn phòng này nhiều ngày rồi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy lại được phản chiếu trong chiếc gương toàn thân cô thích dùng để chụp ảnh tự sướng. "Bé Con thích không?" Không muốn nghe nhưng giọng nói của anh thật là mê hoặc. Cơ thể cô đã quen với bàn tay hư hỏng của tên vô lại này, cô yêu sự mặt dày vô liêm sỉ của anh. Giờ đây cô đang ôm cổ và trên người anh, có chất lỏng mơ hồ lác đác chảy xuống từ chỗ giao nhau, mồ hôi đã sớm bị da thịt nghiền ép trở nên lầy lội không thể tả. Anh đỡ lấy cặp mông nhỏ tròn trịa của cô, di chuyển vòng eo cường tráng qua lại, vật nam tính đỏ tươi liên tục chọc vào miệng huyệt phát ra âm thanh liên tục. Không thể cưỡng lại cám dỗ nhưng Khương Thanh Vũ vẫn cố ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, lại bắt gặp ánh mắt Cố Vân Dực đang đợi sẵn ở đó, nở nụ cười hàm chứa sự ngạo mạn khi ý đồ đã đạt được. Lông mày và đôi mắt nhuộm đỏ dục vọng của anh thật tà mị và nóng bỏng, dẫn dắt đối phương vào vực sâu nơi nhịp tim vượt ngoài tầm kiểm soát. Khương Thanh Vũ nhất thời lơ đãng, lực cánh tay lơi lỏng khiến cơ thể sắp trượt xuống. Ánh mắt Cố Vân Dực dao động, khuấy lên sự xấu xa lại giảo hoạt. Anh không dừng mà ngược lại vào thời điểm cô sắp rơi xuống liền đẩy mạnh. "Hừ! Cố Vân Dực!" Đầu rồng đẩy vào nhụy tâm mềm mại. Từ khi được nếm trải sự ân ái
thì chưa bao giờ có được cảm giác như vậy, cảm giác khoái hoạt cực đại và kích thích khiến cơ thể cả hai run lên. Người đàn ông nhắm mắt, yết hầu của anh hơi vặn vẹo phát ra một tiếng gầm gừ gợi cảm, anh đẩy tới cao trào, cơ thể run rẩy rồi phóng thích ra. Âm thanh vừa rồi không lớn cũng không nhỏ, người ở trong phòng khác không thể nghe được, nhưng ngoài hành lang thì lại có thể nghe rõ mồn một. Cố Diễm dừng lại động tác đóng cửa, ban đầu anh ta còn cho rằng bản thân nghe nhầm, nhưng khi tiếng kêu xấu hổ vang lên lần thứ hai, lúc này anh ta mới tin rằng mình thực sự đã nghe thấy âm thanh giường chiếu. Người đàn ông thấp giọng cười, trong khi người phụ nữ lại gắng sức kìm nén tiếng thở dốc, còn kèm theo sự tức giận vô cùng. Nói là tức giận, chi bằng nói là đang làm nũng. Hình tượng Khương Thanh Vũ luôn là dịu dàng và phóng khoáng, Cố Diễm có chút ngỡ ngàng. Anh ta chưa bao giờ thấy cô mất bình tĩnh dù chỉ một chút. Những thứ chân thật nhất, sâu sắc nhất của cô, cuối cùng chỉ thuộc về một người đàn ông khác. Cố Diễm định thần lại, bất lực khẽ cười, lấy một chai coca ướp đá trong tủ lạnh rồi quay về phòng. Anh ta hút thuốc ngoài cửa sổ, tàn thuốc rơi khỏi đầu ngón tay ra ngoài, rơi xuống lớp đất xung quanh. Quái lạ thật, lần này là chính tai anh ta nghe được nhưng lại không có sự phẫn nộ như lần gặp trước, trong tim chỉ nhói đau một chút rồi ngay sau đó chỉ còn lại là sự bình tĩnh. Đối với anh ta mà nói, anh ta chính là người đã đến muộn và bỏ lỡ mối tình thời thơ ấu. Nhưng đối với Khương Thanh Vũ mà nói, cô đã gặp được người thích hợp nhất. Ánh mắt khi yêu một ai đó sẽ chẳng thể che giấu được, Cố Vân Dực thờ ơ và lạnh lùng, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng chỉ
khi nhìn cô thì đôi mắt đen tĩnh lặng của anh mới có độ ấm. Khương Thanh Vũ đã từng là ánh trăng sáng mà anh ta vụng trộm khao khát, là bí mật khiến trái tim rung động khi nhớ lại. Anh ta từng viết một bài thơ tình có tên cô trong giờ học, ngủ trong ánh chiều êm dịu và mơ một giấc mộng đẹp về ngày tương phùng với cô. Nhưng đáng tiếc, chỉ có ánh sao mới có thể đi cùng cô mãi mãi, còn anh ta cũng chỉ là đám mây lướt qua cô trong một thời gian ngắn ngủi, cuối cùng rồi cũng sẽ tách ra. - Sáng ngày hôm sau Cố Diễm dậy từ rất sớm, Cố Vân Dực nhận được tin nhắn và đã đến tìm anh ta, cả hai vẫn còn đang mặc đồ ngủ, Cố Diễm ngồi ở bàn làm việc, trước mắt là một đống giấy gói, anh liếc nhìn người đàn ông vừa bước vào cửa, động tác trên tay vẫn không dừng lại, cẩn thận buộc dải ruy băng. Truyện tranh anh ta mua từ tháng trước vừa mới về hôm qua, là quà sinh nhật cho Khương Thanh Vũ. "Cái này là chuyển cho Thanh Vũ." Cố Diễm cắt bỏ phần dây ruy băng thừa, cầm trong tay quan sát một vòng, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới đẩy đến trước mặt Cố Vân Dực. "Tốt hơn là anh nên đưa cho chị dâu." Cố Vân Dực nghe được lời này thì lông mày hơi động, đôi mắt sâu không rõ ý tứ. Một lúc sau, hai người vẫn lặng lẽ nhìn nhau, Cố Vân Dực thấy trên khuôn mặt có đôi phần giống anh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, bầu không khí vi diệu giữa hai người cuối cùng cũng tan biến trong buổi sáng đầy sương và nắng này. "Em muốn tạo ra trò chơi của riêng mình, cảm ơn anh đã giúp em đi đúng đường." Cố Vân Dực đo độ nặng cuốn sách trong tay nói, "Chúc em thành công."
"Về phía mẹ em......" Nhắc tới Dương Huệ, Cố Diễm thu lại độ cong trên khóe miệng. "Thật xin lỗi, bà ấy cũng là một người đáng thương, chuyện của nhà họ Dương em sẽ lo liệu, anh không cần để tâm, em biết những năm qua anh đã cho bọn họ quá nhiều lợi ích rồi." Cố Diễm có năng lực, Cố Vân Dực biết điều đó. Chỉ là nhà họ Dương là cái hố không đáy, vì tình cảm anh em nên anh vẫn nhắc nhở anh ta một chút. "Nhà họ Dương, giúp cũng không thể vực dậy được." Nhưng không ngờ Cố Diễm lại nói: "Giải pháp em nói đến không phải là đầu tư vào họ mà là làm cho đầu óc mẹ em tỉnh táo hơn." Sau đó anh ta nở một nụ cười có chút ranh mãnh. "Đừng lo lắng, em sẽ không để cho họ một xu nào cả." Ánh bình minh khắc họa khuôn mặt tuấn tú của Cố Diễm, nụ cười của anh ta mang vẻ gian xảo, ở một khía cạnh nhất định anh em họ lại có điểm chung. Cố Vân Dực nhếch môi cười nhẹ. Cũng đúng, người nhà họ Cố sao có thể không tỉnh táo chứ, nếu không thì cũng chỉ là tạm thời thôi. Anh dừng lại ở cửa phòng một chút trước khi đi ra. Phòng Cố Diễm là căn phòng thứ hai gần cuối hành lang, ở phía cuối có một cầu thang, thường không có ai sử dụng đến. Nếu không có ai để ý, lũ chuột nhỏ sẽ dễ dàng ẩn náu ở nơi này. Cố Vân Dực lấy bật lửa ra, gạt vài lần, sau đó lười biếng châm một điếu thuốc, dường như đang nhìn khung cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ nhưng thực chất lực chú ý đều nằm ở khóe mắt. Quả nhiên chỉ một lúc sau, con mồi nhỏ của anh đã không chịu nổi sự im lặng, từng chút một đi lên. "Em còn dám lên đây?" Cố Vân Dực ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt gian xảo liếc ngang qua cô. Vài nút trên bộ đồ ngủ rộng rãi được mở ra như thể