Content text 27 - Chương XXVI.docx
Chương XXVI: Anh nghèo – nên không thể xa Hoa Bạn từng gặp một người khiến bạn rung động sâu sắc chưa? Một người làm thế giới bỗng rực rỡ hơn, khiến trái tim tưởng đã nguội lạnh bỗng biết ấm lại sau những mùa hanh hao. Nhưng tiếc là... người ấy đến khi bạn chưa sẵn sàng. Hoặc tệ hơn – bạn đã sẵn sàng để yêu, để hy sinh tất cả – nhưng họ thì không. Nhìn cách người yêu của mình – đúng, bạn ấy vẫn là người yêu của mình – mình bỗng thấy thương yêu vô vàn. Mọi sự phản bội, xem chừng như đã bị nhấn chìm vào hư vô. Trong mình, cay cú, hận thù đã bị yêu thương bủa vây. Mình lúc này chỉ muốn yêu, và chính xác là không muốn buông. Hôm nay – 27/6/2025 – mình ngồi viết những dòng này với tất cả sự tỉnh táo và chân thành. Nếu có ai đó đưa mình quay lại quá khứ, mình sẽ vẫn chọn bỏ qua, vẫn chọn yêu Hoa. Không do dự. Không thay đổi. Sau 1 hồi nói chuyện, mình lại ôm ấp, vuốt ve. Những vết tương tác lúc rạng sáng, mình xót. Mình thề rằng cuộc đời mình, mình chỉ muốn bảo vệ bạn ý trọn vẹn. Mình không bao giờ ngờ, những vết tương tác đang dần hằn lên màu tím trên da thịt lại là do chính tay mình làm nên. Lúc này chìm ngập trong yêu thương, mình chỉ muốn làm tất cả những gì có thể để bạn ý được sung sướng, hạnh phúc, an toàn. Mình muốn bạn ý an yên như con mèo con vô tư cuộn trong lòng mình. Chông gai cuộc đời, mình sẽ chịu hết, không sao cả. Chứ giờ mình đau lòng quá, chẳng phải vì phản bội, nỗi đau ấy mình đã tạm quên. Đau lòng vì thương, vì xót da xót thịt. Những vết tương tác kia, giá như có thể kéo lại về phía mình, mình cũng sẽ đồng ý. “Thôi em đi làm đây” – câu nói làm mình ngạc nhiên. “Đừng. Ở nhà đi. Ở nhà với anh” Và mình tự cầm đt lên, chuyển thêm cho bạn ý 1tr5 nữa cho tròn thành 10tr. Mình xót mà. Mình không biết làm như thế nào. Thôi thì xoa cái sự đau đớn trên thể xác bằng cả tình, bằng cả tiền. “Em thấy không, trên đời này, có thể cho em tiền mà không đòi hỏi gì, chỉ có thể là anh thôi. Em phải thương anh, chung thuỷ với anh, vì anh vô cùng yêu em. Đừng phản bội anh, anh đau lắm. Ai đã từng mua cho em những giấc ngủ, em còn nhớ không” – mình vừa ôn tồn, vừa ấp ôm, hôn hít lên trán, lên má, lên tóc. Bạn ý vô tư thật, chuyện tày đình xảy ra, nhưng sau cùng vẫn là nét trẻ con, đáng yêu vô cùng. Tính bạn ý tồng tộc, dù làm hay nói đều ít suy nghĩ, có chút gì đó tồ tẹt, đặc biệt là hay cười, điều mà nếu như bình thường sẽ bị bạn bè nói là “hềnh hệch như con dở” nhưng trong mắt mình, mọi thứ nhìn thấy càng làm mình đắm chìm trong yêu thương, muốn chiều bạn, chiều thật nhiều để thoả lòng mình.
Và ngày hôm đó kết thúc. Mình vẫn phải về nhà cho dù ngàn vạn lần quyến luyến. Ấy thế nhưng mọi thứ chẳng hề được êm xuôi. Tâm trí của mình hỗn độn. Về nhà, liên tục là những ám ảnh về câu chuyện phản bội. Những câu hỏi vì sao lại như được treo phao mà dần nổi lên mặt biển tĩnh lặng trong lòng mình. Cay đắng, hương vị này người ta không muốn ăn, nhưng cuối cùng lại bắt mình phải nhận. Còn nhớ ngày nào đón bạn ý về hôm say ngộ độc rượu, bạn ý còn nói doạ: “Nếu mình bắt được bạn léng phéng với con nào thì mình x.é.x.á.c bạn ra” Đó là sự đánh dấu chủ quyền. Mình đón nhận sự doạ dẫm đó với muôn ngàn hân hoan. Vậy mà hôm nay, thứ mình đón nhận, lại là việc người yêu của mình đã vô cùng chủ động cho 1 thằng khác chén. Không chỉ 1, mà là tận 2 lần. Không chỉ thế, trước, giữa, và sau 2 lần đó đan xen vẫn luôn là sự yêu thương, nuông chiều dào dạt của mình. Mình yêu bạn ý từ cái nhỏ nhất, đến độ thời gian đó có hot 1 cái kiểu quả cầu thuỷ tinh bên trong là 1 rừng hoa, được thắp đèn sáng lên trang trí. Mình cũng lọ mọ mua để làm vui lòng bạn. Ngày ấy, vẫn là 21/6, tức là chỉ nhận được món quà đó thì ngay hôm sau bạn trao thân cho người khác, không hề nghĩ đến mình dù chỉ 1 giây. Đắng cay, hậm hực, không biết bằng cách nào mà mình có thể chìm vào giấc ngủ. Trưa hôm sau ra với bạn, mình đặt cho bạn 1 món bạn thích, bánh mì chả nóng Dũng Hạnh. Ship mang bánh tới, mình nhận rồi nằm dài trên giường chờ bạn trang điểm trong nhà vệ sinh. Nhưng càng chờ, càng những ý nghĩ đêm qua tích luỹ như sóng xô trong đầu: “Mày đã vào phòng, tắm rửa rồi bước ra như thế nào? Có mặc gì không hay đã cởi sẵn từ đó? Chúng mày đã mơ n trớ n nhau như nào? Đã làm bằng những tư thế nào? 10tr cho 1 lần QH, chắc chắn mày đã làm đủ mọi kiểu, li ếm đủ mọi nơi...” Muôn vàn ý nghĩ như bơm tăng áp liên tục thôi thúc cơn điên trong mình. Đến khi bạn vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nhìn mình mặt biến sắc, có lẽ bạn cũng nhận ra. Bạn cùng mình ăn bánh, nhưng mới cắn được 1 miếng, nó đắng ngắt trong mồm. Mình không chịu được, cầm cái bánh đang ăn ném thẳng vào thùng rác. Mình phải rời bỏ đứa con gái này. Mình không chịu được. Nó ở cùng mình nhưng lại lăng loàn hướng đến thằng khác, chưa kể yêu con này tốn tiền vô cùng. Chẳng còn 1 yếu tố nào có thể giữ mối tình này lại cả. Bản thể thù hận trong mình đã đè bẹp phía yêu thương. Mình lúc đó trở thành 1 người hoàn toàn khác. Mình muốn từ bỏ. Mình muốn quay về. Gia đình của mình, cho dù không hạnh phúc, không yêu thương, nhưng chưa từng làm mình đau đớn khốn khổ như thế này. Và Thế là lại cãi cọ, lại phá phách. Tất cả những gì còn sót lại, mình yêu cầu bạn phải huỷ. Lò vi sóng, máy xay sinh tố, bếp từ. Những món đồ ngày ấy kì công mua, sao cho thật đẹp, thật hợp tông trắng đồng bộ với nhau, vậy mà đến giờ. Bạn ý lúc đầu cũng xin xỏ, nhưng trong cơn giận ngày 1 điên cuồng,
mình không nghe. Tất cả những gì sáng hôm qua chưa huỷ, mình yêu cầu bạn phải bỏ hết. Cho đến khi mọi thứ đi quá giới hạn bạn ý chịu đựng, cuối cùng chính tay bạn ý cũng cùng mình huỷ đi mọi thứ. Bẻ quạt, đập bếp, cắt chăn ga, váy áo, đổ mĩ phẩm. Tất cả. Và rồi mình rời phòng, lòng tự nhủ: “Lần này, chắc chắn, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Tự dưng hôm qua ngu dốt còn mất thêm cho nó 10tr. Nó mà tử tế, nó đã không lấy. Lỗi nó tày trời như vậy nhưng nó không hề hối tiếc. Mình có bao nhiêu đưa nó cũng hết, Mình thật là ngu! Ngu đến thế là cùng” Sầm – cánh cổng đóng lại, mình bước dài trên con ngõ nhỏ. Rối loạn. Mình lúc ấy vừa hận, nhưng vẫn nhen nhóm một nỗi tiếc nuối. Mình không muốn, mình rất yêu, chưa bao giờ yêu ai đến vậy! Về đến nhà, chiều 20/8/2023, hôm đó là chủ nhật. Mọi người đều ở nhà. Nhìn người cũ, mình chỉ cố gắng cười lấy lệ. Nụ cười đầy cay đắng. Không hiểu sao, vẫn như thường lệ chẳng hề cảm thấy có tí gì gọi là chỗ dựa. Đương nhiên, mình không nói thì sao mà người ta biết. Nhưng nói làm sao được những gì đã xảy ra. Mình chỉ còn muốn dùng cảm xúc thôi. Nhưng cảm xúc – nếu nó có còn tồn tại thì làm gì có cơ hội để mình và con bé kia dính vào nhau suốt 4 tháng trời. Mình đã từ bỏ HANU không phải để về với gia đình, mà là về với chơi vơi. Mình đi vào nhà vệ sinh, lấy tông đơ, cạo sạch đi mái tóc. Nước mắt uất hận lúc này mới phát tiết ra. Nhưng mình không được phép khóc thành tiếng. Từng giọt, rồi thành từng dòng lăn dài, vừa nhớ, vừa hận, vừa giận, vừa yêu. Mình điên cuồng xén đi tất cả. Mái tóc bồng bềnh mà bạn ý thích, giờ đây sẽ trở lại như ngày đầu tiên ta từng gặp nhau. “Ủa sao anh cắt tóc vậy, để kia đang đẹp” – người cũ thắc mắc “Ờ. Nóng lắm. Anh lười gội đầu lắm” – mình qua quít cho qua “Anh xén cả lông mày làm gì?” “Cho ngầu. Dạo này yếu đuối, hay bị bắt nạt” Buổi chiều, lạc nhịp. Nhìn mấy mẹ con chơi với nhau, lòng ngổn ngang. Cảm giác lúc này chỉ là đang tồn tại chứ không phải đang sống. Mình cứ thế va đập giữa 2 phía. 1 là tình yêu lớn lao của cuộc đời, nhưng giờ đây không chỉ là khoan khoét tiền bạc mà còn là phản bội xác thịt. 1 bên là gia đình cũ, nhưng như cái cây rỗng ruột, vô cảm, trống rỗng. Lựa chọn nào cũng đau, lựa chọn nào cũng thiếu.
“Em xin lỗi, em biết là giờ em có nói gì anh cũng sẽ không tha thứ vì đã phản bội anh. Nhưng cuối cùng, em thấy mình vẫn cần phải nói với anh lời xin lỗi...” Tin nhắn lúc này là 8h tối, mình lúc đó lại chẳng nghĩ gì đến ánh sáng khởi lên hay màn đêm u uất. Chẳng buồn, chẳng vui. Mình chỉ chụp lại bức ảnh cái đầu trọc lốc “Mái tóc này anh mãi mãi chỉ dành cho riêng mình em. Tạm biệt em” Không có tin nhắn trả lời, mình cũng không còn mong chờ gì hơn. Tối hôm đó chán chường, nhắn cho thằng em thân thiết ở Cầu Giấy. Anh đang có ngàn vạn tâm sự muốn nói với em. Câu chuyện của mình ngày mới khởi, mình cũng có khoe qua loa với ku em. Nhưng ngày ấy làm sao dám nói là người mình yêu làm nhân viên quán hát. Mình giấu giếm, chỉ dám nói đây là bạn kế toán 1 công ty mua máy của anh. Thấy xinh quá nên anh tán tỉnh chơi bời, chỉ là chơi bời thôi – mình vẫn ra cái vẻ kể cả với thằng em - làm sao mà dám nói với nó là mình đang yêu điên đảo trước chưa từng, sau chưa có được. Đương nhiên, như bao thằng em, thằng bạn tử tế, sẽ luôn là sự phản đổi ngay từ trứng nước. Nhưng nhìn mình hân hoan trong từng tin nhắn, nhìn nụ cười rạng rỡ khi kể về những câu chuyện, ngày ấy ku em biết, nó không thể gàn được mình. Chỉ còn là lời khuyên “anh chơi gì thì chơi – phải biết giữ lấy cái mình đang có” Vậy mà hôm nay, sự thật, lần đầu tiên được bóc trần. Người đầu tiên trong đám anh em, bạn bè của mình biết – chính là ku em Tùng béo �� Lại là Tùng, hehe! 2 thằng đi mua nước, rồi ngồi nói chuyện ở sảnh Bảo Tín Minh Châu cầu giấy. Nó lặng thinh nghe mình chia sẻ. Từng câu, không phản ứng. Đương nhiên, nếu phát hiện nó không muốn nghe, mình sẽ dừng lại ngay. Nhưng đây lại là cảm giác được lắng nghe, chịu thấu hiểu. Mình không giấu giếm gì, từ công việc, yêu cuồng nhiệt như thế nào, chăm sóc lo toàn như thế nào, phản bội như thế nào, về quê như thế nào. Giờ đây kết thúc, cảm thấy đắng cay như thế nào. Tìm được người chịu lắng nghe câu chuyện DBRR, mình như được sẻ đi nửa phần phẫn hận. Chẳng còn nhớ ku em nói gì, vì mục đích của mình chỉ là xả. Nhưng láng máng nhớ nó khuyên là cố gắng vượt qua, vì cái sợ mất – giờ vẫn chưa mất. “Cảm xúc phẫn hận rồi sẽ nhạt nhoà thôi. Nhưng em cảm giác như anh chưa chấp nhận. Em sợ anh sẽ còn gặp lại nó. Hoặc nó chỉ vẫy đuôi cái là anh sẽ lại lao vào như thiêu thân.”