Content text Củng Điền
chở, kẻ có tài võ lược được tướng sĩ nể trọng. Nhưng tất cả chỉ như những cơn sóng nhỏ, chưa đủ sức thành bão. Trong cơn cuồng phong quyền lực, chỉ có ba thế lực nổi bật thành tam trụ: Thái Nguyên đế chính thống, liên minh Tam – Thất và thế lực ngấm ngầm của Ngũ Hoàng tử. Từ đó, thiên hạ tam phân. Kinh thành biến thành vũng bùn tranh đoạt, nơi mỗi bước chân đều dẫm lên âm mưu, mỗi ánh nhìn đều ngờ vực phản trắc. Bên ngoài, binh mã thao luyện ngày đêm, lương thảo chở về như núi; bên trong, sĩ phu chia rẽ, quan lại ngả nghiêng. Huynh đệ chung huyết thống, song trong lòng đã coi nhau là thù địch. Cung đình tưởng như huy hoàng, thực chất đã trở thành bãi chiến trường vô hình. Sử sách gọi biến loạn này là “Cửu tử tranh ngôi”, một vết máu in đậm trong lịch sử triều Tùy. Nó bắt đầu bằng những lời đồn thì thầm, những cái bắt tay trong bóng tối và rồi sẽ bùng lên thành loạn lớn, khiến xã tắc rúng động, máu chảy đỏ kinh thành. Thái Nguyên tam niên, trong buổi yến Vĩnh Thọ, khi đèn hoa rực rỡ, Tam Hoàng Tử và Thất Hoàng Tử đã cùng nhau sắp đặt, mượn rượu làm mồi, mượn ca vũ che mắt, mưu đồ hạ sát Thái Nguyên đế. Âm mưu được chuẩn bị kỹ lưỡng, binh sĩ thân tín phục ngoài điện, chỉ chờ hiệu lệnh là xông vào. Cung đình rực rỡ như hội, nhưng thực chất bên dưới là vực thẳm tử sinh. Nhưng trời xanh hữu nhãn, mưu ấy rốt cục chẳng thành. Ngũ Hoàng Tử vốn từ lâu đã cài người vào cả hai phe, nắm rõ từng bước đi của Tam – Thất. Những mật báo được dâng lên ngầm, Thái Nguyên đế kịp đề phòng, thoát khỏi sát kế trong gang tấc. Cuộc yến ấy, sau này sử sách gọi là Hồng Môn Yến của triều Tùy. Thế nhưng vận số nhà vua ngắn ngủi, chẳng bao lâu sau Thái Nguyên đế lâm trọng bệnh rồi băng. Ngai vàng bỏ trống, quốc tang còn chưa khép, thì Tam hoàng tử đã dốc lòng phò trợ, đưa Thất hoàng tử lên ngôi. Bản thân Tam lui về làm vương nhàn tản, ngoài mặt tỏ ra chỉ muốn an dưỡng, trong bóng tối vẫn giữ quyền điều khiển, ra vào cung cấm, thế lực chẳng kém gì tân đế. Triều đình nghiêng ngả, quan lại ngả nghiêng theo chiều gió, lòng người hoang mang, thiên hạ như sắp bước vào loạn thế mới. Nhưng chẳng ai ngờ, đúng lúc ấy Ngũ Hoàng tử vùng dậy. Bấy lâu nay chỉ giữ vẻ bất cần, nay thình lình lật trần toàn bộ mưu nghịch Hồng Môn Yến, công khai trước bá quan văn võ, đưa ra chứng cớ xác thực. Tội ác Tam – Thất hiển lộ dưới ánh sáng, thiên hạ sôi sục phẫn nộ. Muôn dân ai oán, nhớ lại những ngày máu đổ tang thương, nghe chuyện liền phẫn nộ gọi Tam – Thất là “nghịch tử phản thần”. Quan lại trong triều dao động, kẻ theo, kẻ bỏ, hàng ngũ lỏng lẻo. Trong cảnh ấy, Ngũ Hoàng tử liền giương cao ngọn cờ “đại nghĩa diệt thân”, tuyên bố diệt gian để bảo vệ xã tắc, lấy huyết thống hoàng gia mà diệt chính huynh đệ phản nghịch. Tiếng hô “phù nghĩa” vang khắp kinh thành, binh sĩ rầm rập hưởng ứng. Trận quyết chiến diễn ra ngay trong nội đô, lửa cháy sáng đêm, gươm giáo va chạm, tiếng khóc xen lẫn tiếng hò reo. Tam hoàng tử bị diệt trong loạn, Thất hoàng tử thảm tử ngay trong cung thất. Máu chảy đỏ điện vàng, ngọc thạch nát tan, bè đảng hai kẻ ấy tan như mây khói. Sử sách chép: “Ngũ hoàng tử nắm cờ đại nghĩa, diệt phản thần nghịch tử, khiến lòng người một mực quy thuận. Từ đây, cơ nghiệp triều Tùy thoát khỏi tay kẻ phản, quyền lực dồn cả về một người.” Nhưng thiên hạ chưa yên vì sau khi Tam – Thất thảm tử, Ngũ Hoàng tử thuận thế lên ngôi, lấy niên hiệu Thái An, chính thức trở thành chủ nhân của thiên hạ. Trong lễ đăng cơ, trời u ám, gió nổi, mưa tuôn như trút, điềm chẳng lành hiện rõ. Song quần thần sợ uy, muôn dân mệt mỏi sau loạn, đành im lặng tuân theo. Bề ngoài, Thái An đế xưng “gánh vác cơ nghiệp phụ hoàng, yên dân giữ nước”. Nhưng bên trong, bóng dáng hoàng tộc từng bước biến mất. Nhị hoàng tử vốn giữ chức trấn thủ phương Nam, đột nhiên bị tấu sớ buộc tội tham ô, lặng