Content text A 236_CANH CHUNG HOC - DCV PHANXICO XAVIE.pdf
CÁNH CHUNG HỌC ĐCV Thánh Phanxicô Xaviê, 1998 Lưu hành nội bộ MỤC LỤC DẪN NHẬP PHẦN I : NHỮNG THỰC TẠI CUỐI CÙNG CỦA ĐỜI NGƯỜI CHƯƠNG I : SỰ CHẾT CHƯƠNG II : PHÁN XÉT RIÊNG CHƯƠNG III : HỎA NGỤC CHƯƠNG IV : LUYỆN NGỤC CHƯƠNG V : THIÊN ĐÀNG PHẦN II : NHỮNG THỰC TẠI CUỐI CÙNG CỦA ĐỜI NGƯỜI CHƯƠNG I : NGÀY ĐỨC KITÔ QUANG LÂM, KẺ CHẾT SỐNG LẠI CHƯƠNG II. KẺ CHẾT SỐNG LẠI CHƯƠNG III : PHÁN XÉT CHUNG CHƯƠNG IV : TẬN THẾ ... TRỜI MỚI ĐẤT MỚI VỀ CÁNH CHUNG LUẬN (Tham khảo) Dẫn nhập Theo từ ngữ, cánh chung học là môn học bàn về sự tận cùng của cuộc đời. Về phương diện thần học Tín lý, cánh chung học là phần bàn về những thực tại tận cùng đời người và người đời. Những thực tại cuối cùng của những cá nhân : sự chết, phán xét, hỏa ngục, luyện ngục, thiên đàng. Những thực tại cuối cùng của cả nhân loại : + Ngày Đức Kitô quang lâm, kẻ chết sống lại. + Phán xét chung.
Vì là hình phạt do tội lỗi gây ra nên sự chết không phải chấm dứt sinh hoạt trần thế mà còn là Thiên Chúa bỏ rơi. Vì thế Kinh Thánh còn nói tới cái chết tinh thần tức là mất ơn thánh hóa và kẻ nào ra khỏi đời này (chết) trong tình trạng đó gọi là chết đời đời (mors aeterna) hay chết lần thứ hai (mors secunda) vì vĩnh viễn mất đời sống ơn thánh (Kh 2,11 ; 20,6.14 ; 21,8), đó là hậu quả của cứng lòng với tội lỗi (Rm 1,10 ; 8,6 ; 2Cr 7,10 ; Gb 1,15 ; 5,20 ; 1Ga 3,14 ; 5,16). Trong ý nghĩa đó, sự chết ám chỉ tội lỗi bên kia thế giới (Rm 1,32 ; 6,16 ; 2,23). II. GIẢI THOÁT KHỎI SỰ CHẾT 1. Khát vọng sâu xa của con người. Đứng trước sự chết, con người hoảng sợ đồng thời tỏ thái độ chối từ, không cam chịu dứt khoát bản thân : mầm sống vĩnh cửu trong lòng người nổi lên chống lại sự chết (Ga 5,18). 2. Đặt hy vọng nơi Thiên Chúa Con người phải chết mà không muốn chết, nhưng không tự cứu mình khỏi cái chết, nên chỉ còn biết kêu cầu Thiên Chúa (Tv 6,5 ; 13,4 ; 116,3-4), niềm hy vọng nơi Chúa trở thành thiết tha mãnh liệt và vững chắc với người công chính : Thiên Chúa không bỏ hồn họ trong cõi âm ti (Tv 16,10) nhưng Người cho họ sống lại (Dn 12,2) và sống muôn đời (Kh 5,15). 3. Hoán cải đời sống. Trông đợi Thiên Chúa và sống công chính để giải thoát khỏi chết, điều đó mở ngỏ cho con người (tội lỗi) hoán cải để được cứu, trở nên công chính vì Thiên Chúa muốn thế (Ez 18,12 ; 33,11 ; 14,16.19). 4. Đức Kitô, Đấng giải phóng. Khát vọng sâu xa của lòng người thúc đẩy con người đặt hy vọng nơi Thiên Chúa và hoán cải đời sống, tất cả chỉ thành tựu trong sự đoái nhìn đầy quyền năng nơi Thiên Chúa qua Đức Kitô. Nếu không có Đức Kitô, nhân loại đã vùi sâu trong bóng tối sự chết (Mt 7,16 ; Is 9,1 ; Ga 8,12). Đức Kitô là sự sống (Ga 1,14) nên sự có mặt của Người luôn luôn mở rộng cõi sống là Nước Trời và thu hẹp vương quyền của thần chết. Qua việc chữa lành và xua đuổi ma quỷ (Mt 12,28 ; Mc 22,30 ; Lc 11,14). Trên tất cả dấu hiệu tiên báo sự toàn thắng trên cái chết là các phép lạ làm cho kẻ chết sống lại (Mc 5,21-43 ; Lc 7,11 ; Ga 11). Tuy nhiên một nghịch lý xuất hiện : sự sống Chúa Kitô đem lại là sự sống lại (Ga 11,25) nên sự sống lại đó giả thiết cái chết. Chính Đức Kitô đón nhận cho mình sứ mệnh tử vong của chúng ta. Người đã loan báo cái chết (Mc 8,31 ; 9,31 ; 10,34 ; Ga 12,33 ; 18,32). Người ao ước chết (Ga 12,2 tt ; 13,21 ; Mc 14,33) cũng như từng rơi lệ trước Lazarô (Ga 13,28), Người van xin Chúa Cha cho Người khỏi chết (Dt 5,7; Lc 22,48 ; Ga 12,27), nhưng cuối cùng Người cũng chấp nhận chén đắng để vâng phục Chúa Cha (Mt 26,42 ; Pl 2,8). Như vậy, dầu vô tội Đức Kitô nhận lấy số phận tội nhân cho đến cùng, đã nếm sự chết như tất cả tội nhân (Dt 2,9) và xuống âm phủ như họ (Cv 2,24 ; 31) nhưng khi gia nhập hàng ngũ các vong nhân, Đức Kitô tước đoạt quyền lực tội lỗi (Rm 6,9-10) đem lại cho tội nhân Tin Mừng là sự sống sẽ được ban lại cho họ (1Pl 3,19 ; 4,6). Quả thực Đức Kitô phong nhiêu như hạt lúa mỳ mục nát trong lòng đất (Ga 12,24-32) chạm trán với thần chết trong lãnh địa của nó. Đức Kitô đã chiến thắng nó chính là lúc nó tưởng thắng được