Content text Chương 1-20.pdf
Chương 1: Ly hôn đi Thành phố A, đèn hoa vừa lên. Kết thúc ba tháng quay phim, chuyến bay mà Giản Dao đi cuối cùng cũng hạ cánh sau bốn tiếng hành trình. Lấy hành lý xong, cô bước đến cổng ra. Tưởng rằng công ty sẽ cử xe đến đón, không ngờ vừa bước ra, cô đã thấy bác Lý tài xế nhà họ Phó, cung kính đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce màu đen chờ cô. Cô kéo vali đi tới, bác Lý đón lấy hành lý, mở cửa xe cho cô. Trong xe, một người đàn ông khí chất cao quý đang ngồi, mặc bộ vest đen được cắt may vừa vặn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng như được đẽo gọt, không hề có chút biểu cảm, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô. Người đàn ông này chính là chồng của cô, Phó Thịnh Niên, người đã kết hôn với cô hai năm nay. Việc anh đích thân đến sân bay đón khiến cô có phần bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì hôm nay là ngày hết hạn hợp đồng hôn nhân, anh đến cũng chẳng có gì lạ. Cô ngồi vào trong xe, giữ một khoảng cách nhất định với anh. Phó Thịnh Niên từng nói anh ghét cô lại gần. Hai năm qua, đây là lần đầu tiên họ ngồi gần nhau đến vậy. Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người anh, mùi hương quen thuộc nhưng cũng xa lạ vô cùng. Bác Lý bỏ hành lý vào cốp sau, quay lại ghế lái và rời khỏi sân bay. Không khí trong xe nặng nề và áp lực. Người đàn ông bên cạnh mặt không đổi sắc, im lặng suốt dọc đường, khiến người ta nghẹt thở. Giản Dao căng thẳng đến mức tim đập nhanh, hơi thở cũng trở nên khó khăn. Hai mươi phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng trước cổng biệt thự nhà họ Phó. Quản gia chạy nhanh ra mở cửa xe phía sau. Phó Thịnh Niên bước xuống xe với đôi chân dài, lạnh lùng để lại một câu: “Vào thư phòng,” rồi không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà. Giản Dao đã căng thẳng cả chặng đường, đến giờ cũng chẳng thể thả lỏng. Cô đã lường trước được chuyện gì sắp xảy ra, vì vậy khi bước vào thư phòng và thấy người đàn ông ấy lấy từ ngăn kéo ra một tờ đơn ly hôn ném trước mặt cô, cô lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Quản lý suýt thì bùng nổ: “Nghỉ là muốn nghỉ là nghỉ được à? Ba năm vào nghề, em không đóng cảnh thân mật, không tham gia show, không tạo scandal, không chịu cặp đôi giả với nam nghệ sĩ, tất cả những yêu cầu đó công ty đều nhường em rồi. Em còn muốn gì nữa? Ba năm rồi mà không có tí tiến bộ nào, cứ thế này thì sớm muộn cũng bị đào thải.” “Bị đào thải thì kệ đi.” “Giản Dao, em...” Cô thấy phiền, dứt khoát cúp máy, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa. Mặc cho điện thoại đổ chuông không ngừng, cô không hề để ý. Trang điểm chỉnh tề xong, cô gọi cho bạn thân lâu ngày không gặp Cố Tương, muốn sang nhà Cố Tương ở nhờ vài ngày. Cố Tương mừng rỡ, lập tức lái xe đến đón. Tới nơi, sắp xếp hành lý đơn giản xong, hai người cùng ăn một bữa cơm, sau đó Giản Dao đến bệnh viện trung tâm. Giản Thi đang nằm trong phòng bệnh đơn, có y tá chăm sóc riêng. Qua lớp kính trên cửa phòng, cô thấy y tá đang đút cháo cho Thi Thi, nhưng ăn được vài miếng là cô bé nôn hết ra. Cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Giản Thi là em gái kế của cô, cùng cha khác mẹ nhỏ hơn cô năm tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi. Hồi nhỏ hai người rất thân thiết, Thi Thi rất dựa dẫm vào cô, lúc nào cũng líu ríu chạy theo. Cho đến khi cả hai cùng yêu Phó Thịnh Niên, mối quan hệ bao năm mới bắt đầu trở nên vi diệu. Hai năm trước, khi Thi Thi vừa phát hiện bị ung thư máu, Phó Thịnh Niên gần như phát điên. Cũng chính lúc đó, cô nhận ra người mà Phó Thịnh Niên yêu không phải là cô. Chương 2: Cô không xứng Kết quả xét nghiệm máu của cô không có vấn đề gì, tủy xương cũng không bị phản ứng thải ghép, cô hoàn toàn có thể cứu Giản Thi.