Content text Chữ Nhân - Lê Thao Chuyên.pdf
Chữ Nhân Lê Thao Chuyên Chào mừng các bạn đón đọc đầu sách từ dự án sách cho thiết bị di động Nguồn: http://vnthuquan.net Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.
Mục lục Chữ Nhân
Lê Thao Chuyên Chữ Nhân Mẹ, con không muốn đi học nữa. Bà Hiền điếng người nhìn con. Ba năm trước, chỉ vài tuần sau khi đặt chân lên đất Mỹ để theo bà cùng bà Cathy, người bảo trợ, trở lại ngôi trường đồ sộ ở Mineappolis, Hòa đã bật thốt nhưng với bộ mặt chán nản thất chí vì mặc cảm nặng nề của một kẻ ăn nhờ ở đậu, của một refugee, của một nước nhược tiểu bị đô hộ ròng rã mấy chục đời liền, nhất là cái chết trên biển đông, cảnh thảm sát rùng rợn dã man nhất mà bọn cướp biển đã sắp sẵn như những vạc dầu giăng đầy ngoài hải phận mà kẻ đi tìm tự do mười người chỉ thoát một. Ba năm trước Hòa chỉ là cậu bé yếu đuối nhỏ bé nhưng lại nhồi nhét cả một biến cố lịch sử trọng đại trong đầu, một biến cố kinh hoàng dai dẳng nhất là từ khi nước Việt được trả quyền độc lập tự do và được cắt đôi từ vĩ tuyến mười bẩy thì cũng là lúc anh em tranh giành gia tài của mẹ và xau sé nhau đến tương tàn, kẻ lên tàu di cư vào nam, người ở lại giữ mồ mả cha ông. Anh em nam bắc đánh nhau, người giữ phần mình, kẻ tham lam đòi chiếm cả. Chiến tranh hơn hai mươi năm ròng rã để rồi khi đồng minh buông tay, thêm một lần nữa mọi người bồng bế dắt díu nhau làm một cuộc vượt biển kinh hoàng nhất lịch sử. Cái chết đuổi theo người sống mình không bỏ chạy, mẹ mất con, vợ mất chồng. Riêng gia đình bà cũng như mọi gia đình khác, tuy chậm chân lỡ bước cũng vẫn phải tìm cho mình một lối thoát, và vẫn quyết liệt trốn đi dù phải đổi cả mạng sống. Tuổi thơ non dại của Hòa chỉ thấy cá lớn nuốt cá bé, chỉ thấy người cậy quyền, cậy sức mạnh hoặc mượn danh nghĩa để bóc lột, đánh đập, hãm hiếp kẻ thế cô. Cả cuộc đời non dại của Hòa chỉ in đậm những hận thù toé lửa. - Mẹ, con không thể học được. Ba năm trước nó chán nản buông rơi cái bag pack ngay ở ngưỡng cửa khi vừa
xuống xe bus bước chân vào nhà. Bà hiểu ngôn ngữ ảnh hưởng rất nhiều cho việc học của con. Thêm vào đó trong đám bạn nó là đứa lạc loài với màu da nâu khác biệt, nhỏ thó lọt tỏm như con thỏ ngơ ngáo sợ sệt giữa đàn sói tinh nghịch. Bà hiểu và thông cảm sự buông rơi đó nên đã cố gắng đi sát bên con để an ủi, khuyên bảo và cũng khuyến khích cho nó lên tinh thần. Bà cũng hiểu thêm rằng tuy nó mang một thân thể còi cọt nhưng lại có sự thông mình tuyệt chúng. Ba năm liền tuy trở ngại về sinh ngữ và thể dục nhưng nó luôn được nhất về tát cả các bộ môn khác vậy thì còn lý do nào...? - Con vừa tìm được job làm partime ở Mc Donard. Buông rơi thế đứng và trấn tĩnh lắm bà mới không đổ kềnh ra nệm nhưng chiếc giường vẫn dùng dình một hồi vì thêm một sức nặng. - Tại sao vậy Hòa? Giọng bà run lên, trái tim cũng nhảy bần bật chỉ chực phóng ra ngoài. - Càng học, càng hiểu biết, càng ý thức được quyền làm người thì thấy mình càng ngu đần ra nên con càng chán thêm. Chán nên đi làm bồi ở Mc Donard? Con ơi con điên mất rồi vì kẻ chán mới là mẹ nhưng có bao giờ tao than thở một tiếng? Bỏ ông bà cha mẹ, chấp nhận cả sự chết vượt biển sang đây đâu phải để hưởng thụ ăn chơi, chạy đua theo vật chất vì nếu có tao đã nhận lời chấp nối với những người đàn ông có tiền bạc danh vọng để được ấm thân, để khỏi buồn tủi với chân thư ký quèn, ngồi cong xương sống, gập cả xương sườn suốt tám tiếng trong văn phòng. Con ơi, kẻ chán đời là tao nhưng công việc cực nhọc hằng ngày đã giúp tâm hồn được an bình. Tao hầu như đã quên hết mọi oán thù mất mát để chỉ còn biết lo cho con, một mầm sống của mẹ và cũng chính là tương lai của đất nước. Con ơi, có bao giờ mày nghĩ mẹ vẫn mong một ngày về khi đất nước thanh bình để làm cái gì đó cho quê hương, để xoa dịu hàn gắn lại vết thương đã vị xé toạc? Vì nuôi chí đó nên mẹ cố dành dụm, từ tiền bạc lẫn kiến thức đã học