Content text Chương 148-220.pdf
Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Chương 148: Đừng hòng rời khỏi tôi Mạnh Mỹ Trúc và Giản Minh Sơ phát sinh quan hệ, lại bị Ngô Thanh Phong bắt quả tang ngay tại trận, tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp ngôi làng nhỏ. Sau khi Giản Minh Sơ bình phục rời đi, Mạnh Mỹ Trúc và Ngô Thanh Phong không chịu nổi những lời đàm tiếu của dân làng, không ở lại nổi trong thôn, chẳng bao lâu sau thì bỏ đi, từ đó đến nay bặt vô âm tín, chẳng ai biết họ đã đi đâu. Giản Dao nhớ lại dáng vẻ khi Mạnh Mỹ Trúc mới tới nhà họ Giản, quê mùa cục mịch, mà thời gian cũng khớp hoàn toàn. Cô đoán rằng Mạnh Mỹ Trúc sau khi rời làng, không bao lâu thì đã tìm đến Giản Minh Sơ. Ban đầu, Giản Minh Sơ chỉ là thương hại bà ta. Bà ta học vấn thấp, không tìm được việc làm, nên Giản Minh Sơ giữ bà ta lại làm người giúp việc, cho bà ta một chốn nương thân. Nhưng mục đích của Mạnh Mỹ Trúc từ đầu đã chẳng đơn thuần. Bà ta nhắm đến vị trí phu nhân nhà họ Giản, thậm chí còn cấu kết với Ngô Thanh Phong hại chết mẹ cô. Mạnh Mỹ Trúc đến tìm Giản Minh Sơ hoàn toàn không phải vì yêu, mà là để báo thù. Tên ngốc Giản Minh Sơ ấy, bị xoay như chong chóng mà không hề hay biết! Kết quả giám định huyết thống vẫn chưa có, nhưng Giản Dao đã sớm có đáp án. Cô cho rằng Giản Thi rất có thể là con gái của Ngô Thanh Phong. Dù Giản Thi có nhóm máu giống Giản Minh Sơ, lại quấn lấy ông ta từ bé, được ông ta yêu chiều đến tận xương tủy, Giản Minh Sơ có lẽ chưa từng nghĩ con bé không phải con ruột mình. Giản Minh Sơ hẳn là thật lòng yêu Mạnh Mỹ Trúc, còn đối với Giản Thi là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Khi xưa, lúc ông ta và Mạnh Mỹ Trúc phát sinh quan hệ, có lẽ Mạnh Mỹ Trúc bị ép buộc, nếu không thì Ngô Thanh Phong đã chẳng đánh ông ta thê thảm đến vậy, và sau đó cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện như thế. Tất cả những việc này, suy cho cùng, đều bắt nguồn từ Giản Minh Sơ. Một phút háo sắc của hắn đã gây nên nghiệp chướng lớn đến vậy. Đọc xong tập tài liệu, nội tâm Giản Dao mãi không thể bình ổn lại được. Cô nhớ đến người mẹ đã bị hại chết. Khi ấy cô còn quá nhỏ, đi theo Giản Minh Sơ tới nhận thi thể. Cô không được vào nhà xác, nhưng lúc Giản Minh Sơ bước ra, cô lén nhìn qua khe cửa, thấy được mẹ lần cuối.
Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Giản Thi không biết mật khẩu, đã động đến điện thoại nhưng lại không thử mở khóa? Vậy thì chắc chắn là đã làm gì đó khác. Cô nhíu mày, cất điện thoại vào túi, xách túi rời khỏi phòng. Người giúp việc đang thu dọn đồ cho em bé trong phòng trẻ, vệ sĩ đang giúp chuyển đồ. Cô bước vào thư phòng, lấy một cây bút và một cuốn sổ mới từ ngăn kéo, bỏ vào túi, rồi đi xuống lầu. Vừa đến đại sảnh, Phó Thịnh Niên từ bên ngoài trở về. Thấy vệ sĩ đang xách từng túi đồ của cô ra xe, sắc mặt anh tối sầm lại. “Chỉ là đi Lâm Hải nghỉ ngơi một thời gian, cần thiết phải mang theo nhiều đồ như vậy sao?” Dáng vẻ cô như thể định rời đi mãi mãi, hận không thể mang theo cả cái nhà vậy. Anh túm lấy cổ tay cô, kéo cô lên lầu. Cô muốn giằng ra, nhưng anh nắm rất chặt. Phó Thịnh Niên lôi cô vào phòng thư phòng, đóng sầm cửa lại, giận dữ hỏi: “Cô nhất định phải làm đến mức này sao?” “Tôi thì sao chứ?” “Cô dọn hết đồ của mình, định cơ hội rời khỏi tôi đúng không?” “Phó tiên sinh, sớm muộn gì cũng ly hôn, tôi sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây. Tôi mang bao nhiêu đồ là chuyện của tôi, anh quản hơi sâu rồi đấy.” “Cô muốn ly hôn, vậy còn con thì sao? Cô không nghĩ đến con của chúng ta à?” “Đứa bé đương nhiên là của tôi.” “Giản Dao!” Phó Thịnh Niên gầm lên, bóp chặt cằm cô, nghiến răng gào “Cô đúng là đàn bà độc ác! Tôi nói cho cô biết, ly hôn là không thể!” “Buông tôi ra!” “Cô muốn đi Lâm Hải dưỡng thai thì được, nhưng sinh con xong, cô phải ngoan ngoãn quay về! Nếu dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân cô. Dù có phải để cô ngồi xe lăn cả đời, thì kiếp này cô cũng đừng hòng rời khỏi tôi.” Bộ dạng nghiến răng ken két của Phó Thắng Niên như muốn xé cô ra thành từng mảnh.
Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Bản dịch thuộc về Vũ Trần Khánh Huyền - VUI LÒNG KHÔNG CHIA SẺ HAY SỬ DỤNG VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI Anh đột ngột buông tay, để mặc cô run rẩy ngã ngồi xuống đất. Cô thở hổn hển, rong lòng hoảng sợ tột độ. “Anh điên rồi!” Cô trừng mắt nhìn Phó Thịnh Niên, chưa bao giờ nghĩ người đàn ông này lại cố chấp đến mức bệnh hoạn như vậy. “Là do cô ép tôi.” Anh giận dữ kéo cô dậy, gằn giọng cảnh cáo: “Nhớ kỹ lời ta, sinh con xong thì quay về, nếu không hậu quả tự chịu.” “Anh...” “Tôi thì sao?” “Đồ khốn! Anh không phải là người!” Phó Thịnh Niên cười lạnh, ấn cô xuống sofa, cúi người đè lên. “Cô đã mắng tôi là đồ khốn rồi, nếu tôi không cho cô thấy thế nào là khốn, chẳng phải uổng phí lời cô sao?” Dứt lời, anh cưỡng ép hôn cô, cắn mạnh một cái. Miệng cô đầy mùi máu tanh, cằm bị anh bóp chặt, buộc phải cùng anh dây dưa môi lưỡi. ... Một lúc sau, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Giản Dao. Cô nằm co rúm trên sofa, quần áo bị xé rách tơi tả, môi đỏ rực, khóe miệng còn vương chút máu. Tên khốn đó làm xong chuyện cầm thú thì kéo quần rời đi thẳng thừng. Cô siết chặt nắm đấm, căm hận anh đến tận xương tủy. “Bụng to như thế rồi, mà chị vẫn không biết kiềm chế, không sợ làm đau đứa nhỏ trong bụng à?” Giọng điệu giễu cợt của Giản Thi từ ngoài cửa truyền vào. Không biết cô ta vào phòng từ lúc nào, mặt đầy vẻ mỉa mai và châm chọc. “Cũng sắp đi rồi mà còn có thể ân ái với anh Niên, chị đúng là hết lòng chiều anh ấy đấy.”